Nghe Đường Tâm Quyết nói, người dẫn đầu quay lại nhìn lần nữa, bấy giờ mới phát hiện ra nhóm người này không chỉ có hai học sinh trông giống zombie mà còn có ba nữ sinh trên người sạch sẽ gọn gàng không một vết thương.
Cậu ta run run đưa tay đẩy mắt kính: "Cô... Mấy người không phải người bị lây nhiễm thật sao?"
Tốn Thiến vốn còn sợ hãi giờ đã trở nên khó chịu: "Tôi chỉ bị bệnh ngoài da thôi á, không phải cứ mặt xấu thì là ma quỷ đâu, hiểu không?"
Người dẫn đầu: "..."
Hai phút sau, tiếng la "Chạy mau" đổi thành "Đừng dẫm đạp nhau". Đám học sinh vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, cẩn thận đi vào trong siêu thị trong tư thế sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Người dẫn đầu là một nam sinh còn trẻ mang phong cách của người trí thức khá nặng, cậu ta lau lau mắt kính, xác nhận xung quanh không có zombie rồi mới thở phào nhẹ nhõm hỏi năm người: "Các cô là người sống sót ở gần đây sao?"
Đường Tâm Quyết liếc phía sau, Tôn Thiến ngầm hiểu: "Chúng tôi chạy ra từ cứ điểm khác!"
Cô ấy chỉ vết thương trên người mình: "Đây cũng là do người của cứ điểm đó hại, cả cậu ta nữa..."
Nghe nữ sinh kể chuyện xong, học sinh cứ điểm số ba ngơ ngác nhìn nhau, tỏ vẻ không thể tin nổi.
"Tôi nghe nói người ở những cứ điểm khác đều rất tài giỏi, vừa có đồ ăn vừa an toàn, sao lại thế được??"
Người dẫn đầu cũng choáng váng: "Thật... Thật không dám giấu, chúng tôi vốn đang định cử người đi tìm cứ điểm khác để nhờ cậy."
Tôn Thiến: "Nhưng chỗ mấy người chẳng phải cũng là cứ điểm rồi sao?"
Người dẫn đầu đau khổ: "Nhưng mà bọn tôi không có đồ ăn!"
Y như Đường Tâm Quyết đoán, bọn họ chính là những người đóng quân ở phòng quản lý công tác sinh viên.
Giống như điều mà bọn cô phân tích lúc đầu, phòng quản lý công tác sinh viên khá nhỏ, chỉ có một tầng duy nhất, bên ngoài còn lắp toàn cửa kính, có thể nói dễ công khó thủ. Học sinh ở trong sống nơm nớm lo sợ, cảm giác một ngày dài như một năm, không biết khi nào thì bị zombie đánh hạ.
Nhưng thế vẫn chưa phải tệ nhất. Ban đầu chỉ có hai học sinh thành lập nên cứ điểm này, sau đó người dần dần tăng lên, số lượng đồ ăn dự trữ ít ỏi nhanh chóng bị tiêu hao hết gần như không còn, bọn họ chỉ có thể ra ngoài tìm đồ ăn, thường xuyên bị zombie đuổi chạy tuột quần mà không thu hoạch được gì hết.
Người dẫn đầu giãi bày cõi lòng chua xót, cậu ta chính là một trong hai người đầu tiên thành lập cứ điểm, người còn lại vì tranh một túi bắp rang quá hạn với zombie mà mất tích, đến nay không rõ sống chết.
Đường Tâm Quyết gật đầu: "Thì ra là thế, Cho nên đây chính là những thành viên tinh nhuệ trong cứ điểm của mấy người sao?"
Cô nhìn mười mấy người đằng sau.
Người dẫn đầu: "À không, bọn họ chính là toàn bộ thành viên của cứ điểm."
Toàn bộ thành viên cứ điểm bất kể già trẻ trai gái, trừ bệnh quá nặng không thể đi lại được, còn tất cả đều chơi dã chiến tập thể. Dù sao cứ ở rịt trong cứ điểm thì cũng chết đói, chi bằng xông ra sống mái với zombie.
Cũng may trời xanh không phụ lòng người, rốt cuộc sáng nay bọn họ đã mò được cửa sau thông tới kho hàng của một siêu thị, đồ ăn bên trong mới hết hạn chưa lâu, nhân viên siêu thị chưa kịp đem bỏ, chỗ này cũng đủ cho bọn họ ăn vài ngày rồi!
Nói tới đây, người dẫn đầu lén lút liếc cái xẻng trong tay đám Đường Tâm Quyết, ngượng ngập lấy một túi bánh mì nguyên cám ra, vẻ mặt tiếc của nói: "Mọi người gặp được nhau cũng coi như có duyên, cái này các cô cứ cầm lấy, sau này chúng ta chính là bạn bè, có việc thì chiếu cố nhau một chút..."
606:...
Trông bọn cô giống loại chặn đường cướp của lắm sao?
Từ chối hành vi giao "Phí bảo kê" xong, Đường Tâm Quyết giới thiệu Tôn Thiến và Dương Hàng cho bọn họ.
Người dẫn đầu vừa mừng vừa sợ, rất nhiều học sinh thấy hoàn cảnh của bọn họ liền lập tức chạy mất, chỉ có người quen tin tưởng họ hoặc là lười đi tìm nơi khác mới chịu ở lại.
Đây là lần đầu tiên có bạn học kinh nghiệm phong phú chủ động xin gia nhập!
"Mấy người cứ chuẩn bị sẵn sàng đi, sắp tới có lẽ sẽ có rất nhiều người đến nhờ cậy đó." Đường Tâm Quyết nói.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ là không tin, nhưng nhìn thái độ bình thản và giọng điệu bình tĩnh của cô, lại kết hợp với "Bí mật" của hai cứ điểm còn lại, bọn họ dần nghi ngờ.
Chẳng lẽ cái cứ điểm nhỏ bé này của bọn họ còn có thể duy trì được sao?
Tìm được lối đi cho hai người Tôn Dương, ba người Đường Tâm Quyết cũng không định ở lại thêm nữa, trao đổi phương thức liên lạc với người của cứ điểm số ba xong thì nhanh chóng rời đi.
Bọn cô đã có được tin tức quan trọng, tiếp đây còn có việc gấp cần phải làm.
- -------
"Có tổng cộng ba cứ điểm học sinh, một cái chọn lọc tế phẩm dùng để hiến tế, một cái dùng virus nghiên cứu thực nghiệm, chỉ có mỗi một cái thực sự là nơi che chở an toàn cho các học sinh... À đâu, có an toàn hay không còn phải xem thêm đã."
Tổng kết xong tình huống, Trương Du nhíu mày càng chặt hơn: "Quả thật rất phù hợp với phong cách từ trước đến nay của trò chơi này."
Không chỉ bẫy thí sinh, còn bẫy luôn cả NPC.
"Nếu phó bản đã ép buộc chúng ta tiếp xúc với cứ điểm, vậy chứng tỏ hướng đi tiếp theo của các cứ điểm sẽ gây ảnh hưởng lên kết cục cuối cùng của phó bản." Đường Tâm Quyết nói.
Cô nhìn sắc trời, ánh nắng mặt trời đã xé toang tầng mây, chứng minh thời gian đang tiến dần tới buổi trưa.
Vật tư cứu trợ mà hội học sinh báo trước sắp được thả xuống. Đến lúc đó, toàn bộ ngôi trường này có lẽ sẽ xảy ra hỗn loạn chưa từng có.
Mà vẫn chưa có tin tức gì của Quách Quả.
"Nếu tớ là Quả Quả, trong trường hợp không thể liên lạc được với mọi người, tớ nhất định sẽ quay về phòng ngủ trước." Trương Du phán đoán dựa trên hiểu biết của cô ấy về Quách Quả.
Bọn cô đã nhờ học sinh ở cứ điểm thứ ba khi đi ra ngoài lưu ý giúp một chút, giờ cách tốt nhất chính là quay về phòng ngủ tìm thử.
Trong lúc nói chuyện, tòa nhà số 33 đã xuất hiện trước mắt.
Trịnh Vãn Tình là người nóng vội nhất: "Khoan, chúng ta đi đường cửa chính hay là trèo ban công?"
Nếu Quách Quả đã trở về phòng ngủ thì đương nhiên ba người leo ban công lên là tiện nhất. Nhưng nếu Quách Quả còn chưa trở về, lại đúng lúc bị phó bản chó má nhốt trong tòa nhà này thì phải làm sao?
Đường Tâm Quyết bỗng khựng lại.
"Cậu vừa nhắc nhở tớ."
Cô lấy một cái điện thoại kiểu cũ vẫn còn pin ra, bấm một dãy số.
Trừ cuộc điện thoại đầu tiên ra, từ đó tới giờ không hề có tin gì từ Vu Vi bị bỏ lại trong phòng ngủ một mình nữa.
Mà với cái tính tình ưa lảm nhảm của Vu Vi, cô ấy không hề dò hỏi tình huống của bọn cô, cũng không nhắn tin thông báo có tin tức gì của Quách Quả hay không, thật sự là quá kì lạ.
Suy nghĩ bình thường thì có lẽ là không cần liên hệ... Nhưng nếu đổi sang góc độ suy nghĩ khác thường, là không thể liên hệ thì sao?
- ------
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Trong phòng 606.
Vu Vu thử đi thử lại từng dãy số khác nhau, căng thẳng tới mức trán tứa mồ hôi, nhưng vẫn hoàn toàn không thể nào nhớ nổi dãy số kia.
Vốn dĩ lúc nhận điện thoại của bạn học Đường cô ấy vui mừng khôn xiết, nhưng vui quá hóa buồn, cô ấy phát hiện ra chiếc điện thoại dùng để nhận điện đã hết pin.
Mà cô ấy còn chưa kịp ghi lại dãy số của Đường Tâm Quyết.
Có nghĩa là, bây giờ cô ấy chỉ có thể chờ Đường Tâm Quyết gọi tới, chứ không thể chủ động liên hệ được.
Vu Vi cẩn thận từng li từng tí một cất mấy cái di động còn pin đi, sau đó suy sụp ngã vật ra ghế, run rẩy cầu nguyện mọi người nhanh chóng quay về.
Tốt nhất là có thể về ngay lập tức, ai cũng được...
Cộc cộc cộc.
Đột nhiên có tiếng đập cửa khiến Vu Vi sợ đến nỗi suýt tuột xuống khỏi ghế. Bạn học Đường về nhanh vậy sao?
Cô ấy chạy về phía cửa, tính lên tiếng hỏi thăm, nhưng chợt nhận ra ngoài tiếng gõ cửa đều đều thì quá mức yên lặng.
Dù bốn người phòng 606 có không mang chìa khóa thì lúc gõ cửa chắc chắn cũng sẽ lên tiếng chứng minh thân phận của mình, chứ không thể không nói lời nào vậy được.
Vu Vi nuốt nuốt nước bọt, cuối cùng nhỏ giọng hỏi: "Ai thế?"
Ngoài cửa im lặng, một lúc lâu sau mới có giọng nói khàn khàn trả lời: "Là tôi, lớp trưởng đây."