Lúc nhận điện thoại của Trương Du, Đường Tâm Quyết đang rửa sạch vết máu trên xẻng.
Quá nhiều máu đen đọng trên xẻng làm mất đi sự sắc bén của lưỡi xẻng, không tiện chặt zombie lắm, đặc biệt là lúc zombie đã hoàn thành lần biến dị thứ ba.
Trong lúc nói chuyện điện thoại Trương Du cũng đề cập tới việc này.
"Đánh vỡ đầu không giết được zombie."
Đúng ra mà nói bản thân zombie đã là thi thể rồi, không tồn tại việc có giết chết được hay không, nhưng đánh vỡ đầu sẽ làm trung khu thần kinh điều khiển hành động của zombie bị vô hiệu hóa.
Lần biến dị thứ ba đã tới, chiêu này mất hiệu lực rồi.
Trải qua một buổi sáng thí nghiệm, Đường Tâm Quyết hiểu rõ hiện giờ không có đầu zombie vẫn có thể tiếp tục giơ tay bắt người. Lúc này nếu muốn hoàn toàn xử lí chúng nó thì cần phải đánh gãy hơn nửa thần kinh tủy sống, mức độ khó khăn tăng lên gấp mấy chục lần.
Trương Du nghiêm túc nói: "Tớ đang ở sân vận động số 1, chính là nơi Quách Quả nhìn thấy."
Giống như lúc trước bọn cô phân tích, càng là chỗ trống trải lộ thiên thì càng ít zombie, trong nhà ngược lại nhiều một cách kì quặc. Vốn dĩ cô ấy định tìm một chỗ nghỉ ngơi, ai ngờ chọc trúng ổ zombie, phải dùng cửa sắt ở văn phòng của giáo viên thể dục mới miễn cưỡng chặn được "Kẻ địch" bên ngoài.
"Tớ tính lát nữa leo cửa sổ ra ngoài, trước tiên quan sát tình huống khu giảng đường đã, rồi sẽ đi qua sân vận động về lại khu kí túc xá... Cậu đang ở đâu?"
Đường Tâm Quyết: "Tớ ở trên nóc nhà."
Trương Du: "..."
Nếu hiện giờ hai người có thể gọi video thì Trương Du sẽ thấy Đường Tâm Quyết đang khoanh chân bình thản ngồi trên nóc nhà, mặc kệ bên dưới là vô số zombie đang gào rú, cô vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Đương nhiên, bên cạnh cô còn có một con zombie bị trói cứng đang giãy như điên, liên tục phát ra tiếng gào rú thu hút đồng loại. Bên cạnh cô là một cái thùng rác chồng chất đầy thịt vụn tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc.
"Giải quyết vấn đề từng bước từng bước một quá phiền phức, đúng lúc tớ phát hiện ra gần đây có một chỗ khá hay."
Đường Tâm Quyết nhẹ đưa mắt nhìn bên dưới, càng ngày càng nhiều zombie ùn ùn kéo tới, tòa nhà vốn dĩ im lặng đứng sừng sững từ đầu tới giờ đang có thay đổi.
Trương Du lập tức nhận ra: "Cậu đang ở chỗ cứ điểm học sinh?"
Cùng lúc đó, ngay bên dưới chỗ Đường Tâm Quyết đứng, cách 2 tầng lầu, cái bảng in chữ "Nhà ăn" to đùng hơi lắc lư, cánh cửa thủy tinh dưới tấm bảng hé ra một khe nhỏ.
Một nam sinh mặc đồng phục bảo vệ tay cầm côn sắt cẩn thận bước ra, không thấy có học sinh nào bên ngoài, chỉ thấy một lũ zombie nối đuôi nhau chạy tới nhà ăn.
Nam sinh chửi thề một câu rồi lập tức chạy vào trong, nhưng động tác của cậu ta đã bị zombie đánh hơi được, chúng nó chậm rãi quay đầu "Nhìn" cửa nhà ăn.
Đường Tâm Quyết không dùng con zombie bị trói kia để thu hút sự chú ý nữa, đám zombie đang vây quanh nhà ăn dần dần mất mục tiêu, lang thang không mục đích đi đến cửa chính nhà ăn.
Nam sinh trốn sau cửa kính không dám thở mạnh, lặng lẽ bò qua lớp phòng thủ thứ hai, chính là cánh cửa cuốn chỉ hé một chút khe hở, chạy trở vào trong nhà ăn, báo cáo tình huống bên ngoài cho những người ở trong.
Nam sinh vừa biến mất, Đường Tâm quyết lại mở nắp thùng rác máu me be bét kia ra, bỏ giẻ lau trong miệng con zombie đi. Đám zombie bên dưới đang tản đi lập tức quay đầu về, tiếp tục đụng tường nhà ăn.
Không ngoài dự đoán của cô, chẳng bao lâu sau cửa cuốn lại "Xẹt" một tiếng, nam sinh kia bị đá ra lần nữa.
Lần này cùng bị đá ra với cậu ta còn có thêm một nam một nữ, 3 người cộng lại mà chỉ có mỗi một cái côn sắt nên căn bản không dám tới gần zombie, chỉ đành co rúm lại dính trong góc tường.
"Cậu quan sát được gì rồi?" Bên kia điện thoại truyền tới giọng Trương Du, lẫn trong tiếng nói còn có cả tiếng thở gấp.
Đường Tâm Quyết: "Nhà ăn cửa đông thu nhận rất nhiều học sinh, rác rưởi bên ngoài chất thành núi nhỏ, nhưng gần như toàn là vũ khí bị hỏng với hài cốt đã bị thiêu, có rất ít chai lọ nhựa hay túi đựng thực phẩm."
Điều này chứng tỏ hoặc là thế lực càn quét các siêu thị không phải cứ điểm nhà ăn cửa đông, hoặc là bọn họ không cho các học sinh đến đầu quân đồ ăn.
"Ba học sinh bị ép ra ngoài kiểm tra tình hình đều rất gầy yếu, nhát gan, hiển nhiên là không có kinh nghiệm đối phó với zombie."
Bọn họ trông giống tốt thí bị chọn ra hơn là những người thành lập cứ điểm học sinh.
Vừa dứt lời, ba học sinh trông không hề có kinh nghiệm kia bất cẩn tạo thành tiếng động. Nam sinh đi đầu không cẩn thận đá ngón chân vào cột, đau đến nỗi phải rên lên.
Vừa kêu lên xong nam sinh đó nhận ra ngay mình đã làm gì, gương mặt lập tức trở nên trắng bệnh.
Con zombie gần nhất nghe tiếng quay đầu nhào tới, ba người bỏ chạy không chút do dự.
Nhưng vào trong cửa kính của nhà ăn, bọn họ tuyệt vọng khi phát hiện cánh cửa cuốn được coi như phòng tuyến kiên cố nhất đã hoàn toàn sập xuống, mặc cho ba người nâng thế nào đi chăng nữa nó cũng vẫn hoàn toàn bất động.
Bọn họ bị vứt bỏ ngoài này!
Nam sinh đá trúng cây cột bật ra tiếng nức nở đau buồn, cậu ta tuyệt vọng muốn gào to lên cho thỏa nhưng bị nữ sinh bên cạnh bịt kín miệng. Zombie đã bắt đầu kéo tới, điên cuồng tông cửa kính.
Cánh cửa kính yếu ớt này chắc chắn không ngăn cản được bao lâu, đặc biệt là khi zombie đang càng ngày càng nhiều. Bọn họ chỉ có thể ra sức gõ cửa cuốn, cầu mong những người ở bên trong nảy lòng từ bi thả bọn họ vào.
Rầm!
Cửa kính bắt đầu xuất hiện vết nứt, máu trên mặt lũ zombie thấm vào qua vết rạn, nhỏ giọt lên cánh tay nam sinh vẫn im lặng từ đầu tới giờ.
"Uyển Uyển!"
Nam sinh gầy yếu đó cuối cùng cũng sụp đổ, nhìn nữ zombie đang tông cửa trước mặt vừa gào vừa khóc: "Em... Em nhận ra anh đúng không... Anh xin lỗi, xin lỗi! Đêm hôm qua không phải anh cố ý không cứu em, bọn họ nói em không đủ tiêu chuẩn, nếu giữ em lại thì anh cũng phải chết đói, anh thật sự đói quá rồi, anh không dám... Hu hu hu, có phải em muốn anh đến với em không hu hu hu!"
"Đừng CMN khóc!"
Nữ sinh bịt miệng cậu ta lại, tàn nhẫn quăng cho cậu ta một cái tát: "Làm zombie là vĩnh viễn sẽ không đói! Ngày nào cũng có thịt người ăn còn không hết, no lắm đấy!"
Nam sinh sụt sịt hai tiếng, cuối cùng khôi phục một chút ham muốn sống sót: "Ngoài chờ chết ra chúng ta còn biết làm gì bây giờ?"
Nữ sinh không để ý tới cậu ta, chạy đến chỗ cánh cửa kính ở xa nhất, vung côn sắt lên đập.
Hai người còn lại hơi ngây người một chút rồi nhận ra ngay. Đúng thế, zombie tông cửa bên này thì bọn họ cũng có thể đập cửa bên kia chạy ra ngoài! Chỉ cần đập vỡ kính cửa thì vẫn còn cơ hội chạy trốn!
Bọn họ vội vã đứng dậy chạy tới hỗ trợ, vừa đứng lên thì cửa kính bên trái vỡ tan tành, zombie nối nhau xông vào, đè nam sinh nước mắt nước mũi đầy mặt xuống, ngoác mồm ra!
Nam sinh bên cạnh sợ tới mức miệng không còn rên, chân không còn đau, tốc độ chạy sánh ngang với vận động viên Olympic, cậu ta chạy như điên tới chỗ nữ sinh kia, cùng nhau phá vỡ cửa kính xông ra ngoài, ai ngờ đối diện ngay với một con zombie bảo vệ.
Trên gương mặt mập ú của con zombie là nụ cười ngoác rộng còn to hơn cái đầu của họ.
Hai người cuống quít quay đầu, zombie phía sau cũng đã đuổi tới, bọn chúng loạng choạng tiến lên vây lấy hai người, căn bản không chừa chỗ cho bọn họ bỏ chạy.
Tiếng kêu thảm thiết của nam sinh bị bắt được ở đằng kia đã biến mất tự bao giờ, kết cục của cậu ta là gì trong lòng bọn họ biết rõ, chỉ còn lại có tuyệt vọng vô cùng tận.
Sớm biết thế này chẳng bằng không tới nương tựa cứ điểm học sinh, có khi còn sống thêm được hai ngày...
Có điều bây giờ hối hận thì đã muộn, trước mắt họ chi còn lại những cái mồm to như chậu máu bốc mùi tanh hôi...
...
"Tỉnh lại đi, mấy người chưa chết."
Hai người dường như nghe tiếng ai đó nhưng không cảm thấy đau đớn gì cả, chẳng lẽ đây chính là ảo giác khi cận kề cái chết... Sao?
Nữ sinh mở bừng mắt, đám zombie kinh khủng đã biến khỏi tầm nhìn, chỉ còn lại một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, làn da dưới ánh trăng trắng gần như trong suốt, đôi mắt đen nhánh trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Cô gái da trắng đưa tay ra, nữ sinh tưởng cô gái định đỡ mình lên nên cũng ngơ ngẩn vươn tay ra, lại thấy cô gái kia rũ tay áo lấy ra một chiếc điện thoại di động, áp lên tai nói: "Bên này có chút chuyện, 3 người bị nhốt bên ngoài, ừm, bên cậu sao rồi?"
Không biết bên kia nói gì mà cô gái tóc đuôi ngựa gật đầu rồi cúp máy, nhìn hai người hỏi ngắn gọn: "Đi không?"
- ------------
Lúc được đưa tới một nơi an toàn, ba người vẫn còn lơ mơ.
Đặc biệt là hai người sau khi thấy nam sinh khóc lóc kia bị zombie hạ gục rồi mà vẫn còn sống thì suýt nữa đã nhảy dựng lên: "Cậu ta bị cắn rồi, lập tức sẽ biến dị, không thể dẫn cậu ta theo được!"
Nam sinh kia vội vàng phân bua: "Không bị cắn không bị cắn, nhờ đại thần chặn lại, thật đó!"
Ngay cả chính cậu ta còn không thể tin nổi mình nhặt lại được cái mạng này.
Ba người thấp thỏm nhìn cô gái vừa cứu mình, vừa kích động lại vừa sợ hãi, dù sao người có thể dùng một cái xẻng hất văng toàn bộ zombie thật là đã vượt quá nhận thức của họ.
Ngay cả những kẻ tự xưng người tổ chức trong nhà ăn cũng không dám một mình đối mặt với zombie, phần lớn chỉ biết trốn trong nhà ăn, muốn đào thải ai thì ném người đó ra ngoài.
Bởi vì rời khỏi cứ điểm cũng đồng nghĩa với cái chết.
Đường Tâm Quyết đi thẳng vào vấn đề: "Mấy người lúc nào thì đến nương nhờ cứ điểm học sinh? Tại sao lại bị ném ra ngoài?"
Cô dẫn zombie quây quanh nhà ăn chính là để xem phản ứng của người bên trong.
Vừa nói tới đây, nữ sinh được cứu lộ ra vẻ mặt oán hận: "Bởi vì bọn họ cảm thấy chúng tôi là những người "Không đủ tiêu chuẩn", không xứng đáng ở lại cứ điểm. Dù không có cái cớ zombie tấn công thì đến đêm bọn họ cũng sẽ đánh ngất chúng tôi rồi vứt từ tầng 2 xuống..."
"Không đủ tiêu chuẩn?" Đường Tâm Quyết bắt được trọng điểm.
"Đúng!" Một nam sinh khác chen ngang giải thích: "Chúng tôi cứ tưởng rằng cứ điểm học sinh sẽ thu nhận những học sinh khỏe mạnh, nhưng đến đây rồi mới phát hiện ra chúng tôi nghĩ quá đơn giản. Những người tổ chức kia hàng tối sẽ tiến hành một lần kiểm tra, tiêm thứ chất lỏng không biết là cái gì vào mạch máu chúng tôi, nếu không xuất hiện phản ứng bất thường thì sẽ bị coi là "Không đủ tiêu chuẩn", cùng đêm đó bị đuổi ra ngoài. Nghe nói chỉ có những học sinh thực sự đủ tư cách mới được bọn họ che chở sống đến cuối cùng. Nhưng thứ chất lỏng bọn họ tiêm mỗi ngày mỗi khác, mỗi ngày đều sẽ có học sinh không đủ tiêu chuẩn mới bị vứt bỏ. Hôm nay đến lượt chúng tôi..."
Nam sinh vừa buồn bã vừa tức tối bất bình: "Nhưng ai có thể bảo đảm đủ tư cách đến cuối cùng chứ? Tôi thấy bọn họ không hề muốn cứu người, là một đám tâm lý biến thái lấy tra tấn người khác làm vui!"