Giọng Đường Tâm Quyết vừa vang lên, kênh phát thanh chìm vào yên tĩnh.
"Xin chào, chúng tôi là những học sinh bị nhốt, gọi điện đến số của kênh phát thanh hội học sinh."
Đường Tâm Quyết lặp lại rõ ràng rành mạch lần nữa.
Câu nói của cô vọng lại từ trong radio, nghe chất lượng âm thanh này chứng tỏ di động của "Phương Phương" cũng khá tốt đấy chứ.
Lúc này hội học sinh mới như vừa kết nối được tín hiệu điện thoại, giọng nói của Ly Ly không kìm được sự kinh ngạc: "Đường... Là cô?"
Đường Tâm Quyết cười cười: "Xem ra hội học sinh điều tra danh sách những học sinh bị nhốt trong trường không nghiêm túc lắm, thế nên chúng tôi chỉ đành chủ động liên lạc vậy thôi. Cũng cần phải cảm ơn trước đây hội học sinh đã tuyên truyền phổ cập số điện thoại của kênh phát thanh khắp nơi, đồng thời cảm ơn dãy số này mười năm như một, không hề thay đổi."
Dù rằng từ lúc phó bản "Hướng dẫn bảo vệ bốn mùa" kết thúc tới giờ cũng khá lâu rồi nhưng cô vẫn thuộc làu làu dãy số ấy.
Ly Ly: "Thật đúng là... Khéo quá."
Đâu chỉ khéo không thôi, phải là khéo không còn gì có thể khéo hơn.
Lần này hội học sinh vốn dĩ không cho bất kì manh mối gì để liên hệ với kênh radio, chính là vì không muốn cho các học sinh có chỗ phản ánh. Ngoài ra để loại trừ luôn khả năng gặp người quen dù chỉ với tỉ lệ 0,01%, chúng nó còn cẩn thận khóa luôn toàn bộ di động của thí sinh.
Ai ngờ tính trời tính đất không tính được, chúng nó không chỉ gặp phải người quen, mà còn là người quen suýt chút nữa bị kéo vào sổ đen của hội học sinh.
Đường Tâm Quyết!
Đường Tâm Quyết giả vờ không nghe thấy giọng điệu ghét bỏ ở đầu kia điện thoại, nhỏ nhẹ nói tiếp: "Đã có học sinh gọi điện tới, vậy hội học sinh gánh vác trách nhiệm giúp đỡ học sinh toàn trường hỗ trợ trả lời một vài vấn đề đơn giản chắc không sao đâu nhỉ?"
Một lúc lâu sau Ly Ly mới hứ một tiếng: "Cô muốn biết gì?"
"Tôi muốn biết tình hình học sinh bị lây nhiễm và sinh tồn ở tòa nhà số 31, tốt nhất là chi tiết đến từng chữ số hàng đơn vị. Nếu năng lực của hội học sinh có hạn thì đến chữ số hàng chục cũng được."
Đường Tâm Quyết định vị chính xác tòa nhà kí túc xá, không cho chúng nó cơ hội lung tung lướt qua.
"À, tòa nhà số 31 à, cái này cần phải xem xét cẩn thận..." Ly Ly dài giọng ra, trả lời kiểu bất đắc dĩ: "Tòa nhà số 31 có 12 người bị lây nhiễm hoàn toàn, không rõ số lượng lây nhiễm không hoàn toàn, 21 người khỏe mạnh."
Ba người ngồi nghe:?
Những học sinh khác cũng đang nghe phát thanh:???
Hóa ra bọn mày cũng có thể nói kĩ càng tỉ mỉ đến mức này cơ à!
Vậy lúc trước chúng mày bày đặt nói gần nói xa là làm gì, thấy học sinh không thể liên lạc tới kênh phát thanh nên cố ý chơi nhau sao?
Ly Ly vừa dứt lời, Đường Tâm Quyết lập tức bám sát: "Vậy tòa nhà số 13 thì sao? Trong tòa nhà có bao nhiêu người bản địa bị lây nhiễm, bao nhiêu người từ ngoài tới bị lây nhiễm, có bao nhiêu người là người bản địa và bao nhiêu người là người từ ngoài tới?"
"Làm sao tao biết được chứ! Hội học sinh chứ có phải công an hộ khẩu đâu!"
Nghe âm thanh giận dữ trong điện thoại, Đường Tâm Quyết vẫn bình tĩnh tự nhiên: "Đừng có nóng, tôi chỉ hỏi đại thế thôi, cô cứ lượng sức mà trả lời. Vậy tình huống của tòa nhà số 19 và tòa nhà số 33..."
Trả lời liên tục vài câu hỏi, hội học sinh càng ngày càng cảm thấy có gì đó sai sai: Trả lời thêm gì nữa thì lượng dân cư phân bố trong toàn bộ khu kí túc xá đều sẽ bị lột sạch mất!
Nhưng mà những vấn đề Đường Tâm Quyết đưa ra liên tiếp không để cho chúng nó có thời gian kéo dài hoặc tìm lí do từ chối. Ly Ly nói càng ngày càng không rõ ràng, khi Đường Tâm Quyết hỏi tới tòa nhà thứ 10 thì rốt cuộc giọng nói của nó cũng biến mất hoàn toàn cùng với loạt âm thanh lộn xộn.
Đầu kia điện thoại, sau khi im lặng một lúc lâu, cô quyết định cúp điện thoại bỏ qua những tiếng động lộn xộn kia.
"Bọn chúng đang làm gì vậy?" Trịnh Vãn Tình khó hiểu: "Nếu không muốn trả lời thì cứ cúp thẳng máy luôn là xong mà?"
Dị năng của bọn cô đang bị hạn chế, không thể nào xông qua điện thoại đánh nhau được mà.
Đường Tâm Quyết vẫn bình tĩnh như cũ: "Bọn chúng không thể cúp máy."
Hay nói đúng hơn là trong khoảng thời gian nhất định bọn chúng không thể chủ động cúp máy.
Trong phó bản "Bốn mùa", bọn cô đã rút ra được một định luật qua biểu hiện của hội học sinh: Hội học sinh không thể chủ động từ chối yêu cầu hợp lí của thí sinh.
Hội học sinh có thể giấu diếm tin tức, lợi dụng quy tắc, đào bẫy lấp người... Nhưng chỉ cần là vấn đề mà học sinh hỏi trực tiếp thì bọn chúng nhất định phải trả lời.
Quy tắc trên đời đều là gông cùm xiềng xích.
Mà cùng với đó, dưới quy tắc công bằng của hệ thống, quyền lợi của phe học sinh cũng sẽ không mở rộng vô hạn: Thời gian, thời gian chính là hạn chế quan trọng thứ nhì với học sinh.
Trương Du ngầm hiểu: "Tuy hiện tại hai bên không thể cắt đứt nhưng vẫn có thể kéo dài. Chờ đến một thời điểm nào đó, sự khống chế của quy tắc đối với bọn chúng sẽ biến mất."
Đến lúc đấy, dù bị chất vấn thì chúng nó cũng có cả đống lí do kiểu như "Tín hiệu không tốt", "Không nghe rõ"... Chỉ cần có được một phần mười kĩ năng nói xạo của Đường Tâm Quyết cũng đủ để tránh thoát người khác nắm đuôi.
Tính toán hay đấy.
Đối mặt với đám hội học sinh quyết tâm giả chết, Đường Tâm Quyết vẫn thờ ơ. Một lát sau cô nói tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra: "Xem ra tín hiệu bên tôi không tốt lắm. Vậy trước hết tôi sẽ công khai số điện thoại liên lạc với đài phát thanh để những bạn học khác có thể xin hỗ trợ..."
Radio đột nhiên phát ra tiếng "Rẹt rẹt" ngắt lời Đường Tâm Quyết, tiếng nhiễu sóng kết thúc, giọng nói hòa nhã của Ly Ly vang lên: "Được rồi, vừa nãy có chút chuyện ngoài ý muốn, hiện giờ đã bình thường trở lại. Xin hỏi bạn học Đường có gì cần hỏi nữa không?"
Không biết có phải do ảo giác không mà mọi người đều nhận ra chút cảm giác mệt mỏi ẩn giấu trong giọng nói của Ly Ly, giống như người xin đổi ca nhưng không được chấp nhận nên đành quay lại vị trí công tác.
Đường Tâm Quyết vẫn dịu dàng như cũ: "Tôi còn có rất nhiều vấn đề cần hỏi, chúng ta hãy tranh thủ thời gian thôi."
...
Đợi đến khi Trương Du ghi chép đến mức rã cả tay ra, đầu kia radio thở phào nhẹ nhõm một hơi như trút được gánh nặng, nhanh nhẹn chặn lời: "Thời gian phát thanh lần này đã kết thúc! Xin cảm ơn các bạn học đã nhiệt tình liên hệ, vậy hẹn gặp lại sau một giờ nữa!"
Nói xong không để Đường Tâm Quyết có cơ hội lên tiếng, cả điện thoại lẫn radio đều nhanh chóng mất kết nối, bốc hơi nhanh như chớp.
"Lại bỏ trốn nhanh nữa rồi... Ấy, sao tớ lại nói "Lại" nhỉ?" Quách Quả rì rầm hai câu, sau đó lôi kéo Trịnh Vãn Tình đến chỗ Trương Du, bốn người cầm một đoạn ghi âm và một phần ghi chép, dường như bọn cô vừa thu hoạch được một phần tin tức rất quan trọng đây.
"Bọn chúng nói có tổng cộng 13 tòa kí túc xá, 2 siêu thị mini và 3 cổng ra vào khu kí túc." Trương Du vẽ ra rành mạch rõ ràng, cô ấy tạo một nhóm chat trên QQ gồm 4 người, nhắn toàn bộ tin tức lên nhóm.
Trong đó, tòa kí túc xá bọn cô đang ở là số 33, bên cạnh là 31 và 32. Lúc dò hỏi chuyện này Đường Tâm Quyết còn cố tình hỏi loạn lên tránh cho người khác biết chỗ của bọn cô.
"Trong tòa kí túc xá của chúng ta có 27 người lây nhiễm hoàn toàn, 16 người chưa bị lây nhiễm, còn lại đều đang ở giai đoạn trung gian chưa hoàn toàn biến thành zombie, không rõ bao nhiêu người."
Chỉ là nhìn vào số lượng đã có thể thấy rõ zombie trong tòa nhà này nhiều hơn những toàn nhà khác nhiều, hiển nhiên là phó bản "Chăm sóc đặc biệt" thí sinh.
"Số lượng zombie ở tòa nhà bên cạnh cũng không ít, nhưng nhìn từ ban công thì hầu như không thấy bóng dáng chúng nó..."
Vừa nói tới đây, Trương Du phát hiện ra điểm sai: "... Số lượng zombie này không đúng."
Đường Tâm Quyết gật đầu: "Đúng thế. Nếu tất cả những người bị lây nhiễm đều đang ở trong tòa nhà này thì nơi đây không thể yên tĩnh vậy được."
Mọi người đều biết chất lượng cách âm của kí túc xá như thế nào, không chỉ có thể giúp bạn nghe được tiếng kéo bàn kéo ghế của tầng trên, mà còn có thể nghe được tiếng hét của bạn học nào đó nhìn thấy gián cách đây 10 gian phòng.
Cả cái tầng 6 lẫn tầng dưới đều im lìm không một tiếng động, chẳng lẽ là vì zombie không thích leo cầu thang?
Đường Tâm Quyết: "Ngược lại, nếu những người đó không ở trong tòa nhà, vậy thì bên ngoài cũng không thể trống trải thế được."
Trong đầu Quách Quả ngay lập tức hiện lên một khả năng: "Từ từ, bọn họ chắc không... Tập trung ở tầng 1 đâu nhỉ?"
Đường Tâm Quyết và Trương Du đồng thanh trả lời: "Có thể lắm, hơn nữa xác suất khá cao."
Hiện giờ bọn cô càng có thể xác định tại sao NPC cứ liên tục lặp đi lặp lại "Tuyệt đối không được ra khỏi phòng".
Nếu có người bị sự yên tĩnh ngoài kia lừa gạt, tùy tiện đi xuống tầng 1, lập tức sẽ nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ zombie trong cả tòa nhà chen chúc lúc nhúc đầy đại sảnh, sau đó trở thành một thành viên trong nhóm zombie.
"Nhưng hiện giờ rõ ràng ở đây không chỉ có mỗi chúng ta."
Đường Tâm Quyết hỏi liền lúc 13 tòa kí túc xá, những học sinh may mắn còn sống nếu đang nghe phát thanh thì 80 90% sẽ đoán ra điều này.
"Đây là phó bản zombie, nhưng xét cho cùng cũng là phó bản con người." Đường Tâm Quyết chậm rãi nói tiếp: "Chỉ dựa vào khả năng suy luận của chúng ta thì không thể nào suy đoán được tất cả tình hình trong trường, zombie, người sống sót, hội học sinh, nguy hiểm không biết trước trong thời gian hữu hạn."
Đây không phải là chuyện mà bốn người có thể làm được.
Nhưng nếu có 40 người, 400 người thì sao?
"Cho nên việc chúng ta thực sự cần làm là khiến cho càng nhiều người tự đặt câu hỏi, trước khi hoàn thiện tin tức phải lí trí lên, chứ không phải bỏ mặc bản năng phần con trong tình hình hoàn toàn không biết gì cả."
Nói xong cô lại mở giao diện di động lên, nhắn một tin nữa cho cả danh bạ.
[Hãy share tin tức này, không share không phải sinh viên đại học A, tôi cũng là người share lại. Dưới đây là số điện thoại liên lạc tới kênh phát thanh hội học sinh: 7543...]
Gửi tin nhắn thành công.
Mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ, tòa nhà kí túc xá im lìm không biết đã bị một lớp sương mù bao phủ từ bao giờ. Lớp sương như tấm vải voan mỏng, la đà sát mặt đất, tuy vẫn có thể nhìn thấy đồ vật trong sương mù nhưng không còn rõ ràng như trước nữa.
Sương mù tới rồi.
- ----------
Trong siêu thị, vài cái kệ hàng đổ nghiêng chồng lên nhau vừa lúc tạo ra một không gian kín hình tam giác. Một nữ sinh cuộn người ôm chân trốn bên trong, liên tục xác nhận đi xác nhận lại không có bóng người qua lại mới run rẩy gõ chữ.
[Chị em à, cậu chắc chắn không thể tin được tớ đã nhìn thấy gì, nghe thấy gì đâu. Tuy rằng hiện tại có lẽ cậu đã không còn ở chốn trần gian, nhưng tớ vẫn muốn ghi chép lại những chuyện này...]
Cô ấy không hề ôm chút hi vọng nào, nhưng chỉ chớp mắt đã thấy tin nhắn trả lời nhảy ra.
[???]
Nữ sinh:!!!
Cô ấy mừng cuống cả lên: [Trời ơi cậu còn sống!]
Trong phòng ngủ 606, Quách Quả đang làm đồ bảo hộ thấy có thông báo tin nhắn mới thì mắt trợn tròn lên: [Cậu còn sống??]
Tất cả đều là chồng của tui: [Đúng á huhuhuhuhu tớ cũng không ngờ mình có thể chạy thoát, may mà lúc ấy cậu nhắc nhở tớ có kẻ điên giết người nên tớ mới trốn vào phòng an ninh, đúng lúc đó bên ngoài có tiếng động, tớ vừa ngẩng lên đã thấy một người toàn thân đầy máu!]
Tất cả đều là chồng của tui: [Trời đất ơi cậu có tưởng tượng được không, cũng may tớ thấy khó ló cái khôn đóng cửa vào. Sau đó tớ thấy bên ngoài có mấy người chạy qua chạy lại, đằng sau ít nhất cũng phải có mấy chục người máu me be bét đuổi theo, tất cả đều chạy xộc vào trong kí túc xá, chính là con đường mà tớ vừa đi qua ấy!]
Tất cả đều là chồng của tui: [Nếu mà tớ đổi hướng muộn năm phút thôi là bây giờ đã xong đời rồi!]
Đầu kia lại thả thêm một hàng dấu chấm than nữa thể hiện sự kích động, Quách Quả có thể tưởng tượng ra tiếng hò hét trong nội tâm của đầu kia.
Một lúc lâu sau nữ sinh kia mới bình tĩnh lại.
Tất cả đều là chồng của tui: [Nói tóm lại, trải qua nửa ngày chạy trốn mạo hiểm, rốt cuộc tớ cũng tìm được chỗ trốn rồi. Hiện giờ tớ đang nấp dưới kệ hàng siêu thị, cậu ở đâu? Nếu ở gần đây thì có thể tới chỗ tớ, cái kệ hàng này lớn lắm, hai người cùng trốn thoải mái.]
Tất cả đều là chồng của tui: [Hình ảnh.jpg]
Quách Quả thương lượng với ba người một chút, trả lời đúng sự thật: [Tớ đang ở trong kí túc xá.]
Tất cả đều là chồng của tui: [!! Vậy cậu phải giữ chắc cửa tuyệt đối đừng có ra ngoài! Tớ nhìn thấy những con zombie kia ùa hết vào kí túc xá, không biết có phải do chúng nó thấy ở ngoài trời nóng quá không...]
Tất cả đều là chồng của tui: [Nói tóm lại hiện tại cả trường đều cực kì nguy hiểm, tớ cũng phải vất vả lắm mới tìm được cái siêu thị đã bị quét trống trơn này, chắc cũng không trốn được bao lâu. Ở đây ngay cả sạc dự phòng cũng bị hốt mất, tớ hận!]
Tất cả đều là chồng của tui: [Điện thoại tớ sắp hết pin rồi, cũng không có tín hiệu để liên lạc với bên ngoài. Haiz, tóm lại cậu nhất định phải sống sót thật tốt, nếu tớ chết cậu hãy giúp tớ đưa tin cho người nhà, ảnh thờ nhất định phải dùng app cà, ngày lễ ngày tết đốt cho tớ cái swich*, đốt thêm cho tớ hai khẩu súng xịn, tớ muốn xuống đó đối mặt với zombie...]
*Thiết bị chuyển mạch, là một thiết bị dùng để kết nối các đoạn mạng với nhau theo mô hình mạng hình sao. Theo như tớ hiểu là thiết bị giúp kết nối mạng.
Quách Quả: [Bản đồ trường học.pdf]
Nữ sinh hai mắt rưng rưng kiên trì gõ chữ: [Tớ còn muốn... Hả? Đây là cái gì?]
Cô ấy chớp chớp mắt, chưa kịp phản ứng đã thấy tin nhắn tiếp theo nhảy ra.
Đường Tâm Quyết cầm điện thoại di động của Quách Quả, gửi toàn bộ tài liệu bản đồ địa hình trong trường sang.
[Đến.]