Cô suy đoán nguồn gốc của con mắt vàng bấy lâu nay, nhưng khi chủ động dìm ý thức bản thân xuống, kích hoạt dấu hiệu của quỷ quái trong tiềm thức, giây phút đó Đường Tâm Quyết xâu chuỗi mọi logic, cho ra một phỏng đoán táo bạo.
Không phải người bình thường nào cũng có thể thực hiện hành động nguy hiểm này, nhưng cùng với đó thì không phải người bình thường nào cũng có thể bị quỷ quái đánh dấu nhiều như vậy.
Mà thật trùng hợp, cô lại là một người có dị năng hệ tinh thần.
Ở nhờ trong tiềm thức của cô thì phải nộp cho cô ít tiền thuê nhà, không quá đáng lắm đâu nhỉ?
Mà trông kết quả của "Tiền thuê nhà" thì hai con mắt đỏ và vàng này không chỉ có quan hệ với nhau, mà còn là loại quan hệ cấp trên cấp dưới cực kì nghiêm ngặt.
Thế thì hơi kì lạ, quỷ quái muốn cái mạng cô rất nhiều, nhưng trong vô số cơn ác mộng cô từng trải qua, cô không nhớ mình đã gặp loại quái vật nào như vậy.
Hay là có một số manh mối quan trọng đã bị cô bỏ qua?
Kí ức lộn xộn xen lẫn với tiếng nhắc nhở của trò chơi, hẳn là giải đấu đã kết thúc an toàn. Đường Tâm Quyết bình tĩnh lại, không vội ra ngoài mà lặng im chờ tinh thần lực phục hồi.
Bên này giảm thì bên kia tăng, tinh thần lực càng hồi phục nhiều thì dấu hiệu của quỷ quái càng trầm lắng, đến khi chúng nó hoàn toàn mất đi sức sống Đường Tâm Quyết mới mở phong ấn giáo viên hướng dẫn tặng ra khóa chúng nó lại.
Thời gian trong tiềm thức lặng lẽ chảy xuôi, ba dấu hiệu kia đã bình tĩnh lại, chỉ còn con mắt vàng vừa mới được "Thấy ánh mặt trời" là hơi nóng nảy không yên.
Theo sự quan sát của Đường Tâm Quyết, bên trong con mắt này không có ý thức hoàn chỉnh, chỉ là một đám năng lượng. Cũng chính vì vậy nên dù nó "Thay thế" ý thức của cô trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng chỉ cần nó không triệu hồi bản thể tới đây thì sẽ không phát sinh nguy hiểm.
Huống hồ bọn cô còn có con át chủ bài là thẻ hồi sinh.
Đang suy nghĩ, một ít tiếng động vụn vặt bỗng truyền vào trong đầu. Đến khi nghe rõ ràng cô mới biết là tiếng nhắc nhở của trò chơi.
[Giải đấu sắp kết thúc, ban tổ chức sẽ thu hồi tất cả đạo cụ thi đấu... Qua quá trình kiểm tra phát hiện đạo cụ "Thẻ hồi sinh" của bạn sắp mất hiệu lực. Bạn có muốn sử dụng quyền hạn của mình không?]
Suy nghĩ của Đường Tâm Quyết lóe lên: "Có thể sử dụng quyền hạn gì?"
[Sử dụng một tấm thẻ hồi sinh sẽ tăng thêm 30% xác suất sống lại cho toàn thể thí sinh đã tử vong. Nếu không sử dụng thì không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì.]
Không có gì cần phải do dự hết, Đường Tâm Quyết nói: "Sử dụng."
[Đã tiếp nhận mệnh lệnh, bắt đầu sử dụng... Sử dụng thành công, hiện tại xác suất sống lại của các thí sinh là 80%... Đang tiến hành phán quyết cuối cùng... Phán quyết kết thúc, đóng cổng vào giải đấu.]
[Keng keng keng, tùng tùng tùng, giải đấu hữu nghị các phòng ngủ vui vẻ đã kết thúc rồi! Hữu nghị thứ nhất giải đấu thứ nhì, để chúc mừng mọi người, ngài Bố trưởng ban tổ chức xin tặng cho mọi người một bữa tiệc pháo hoa may mắn long trọng, chúc sự nghiệp học hành ở làng đại học của mọi người thuận lợi, tiến bộ từng ngày!]
Sau đoạn nhạc chúc mừng dễ nghe, một cảm giác mát lạnh sảng khoái truyền vào trong đầu cô, cơn đau đớn trong người lập tức vơi bớt hơn nửa cứ như vừa mới được uống một chai nước tăng lực. Thậm chí Đường Tâm Quyết còn có thể loáng thoáng nhận thấy cơ thể mình đang dần dần tỉnh lại.
Không còn nghi ngờ gì nữa, luồng năng lượng cực kì có lợi với thí sinh này đến từ "Ban tổ chức giải đấu".
Vậy là... Ngài Bố?
Thân phận của người mới xuất hiện lần đầu này khiến cô chú ý: Theo như lời nhắc nhở của trò chơi thì người này hẳn không phải là kiểu quỷ quái ác ý như "Nhà tinh linh" mà giống NPC trung lập kiểu cố vấn học tập hơn.
Đặc biệt là "Bữa tiệc pháo hoa may mắn", cái tên này vừa vặn ngược lại với cái "Pháo hoa xui xẻo" mà cô bắn trong lúc thi đấu một cách vi diệu.
Đường Tâm Quyết mỉm cười, tiếc rằng hiện giờ cô không thể tỉnh lại từ trong tiềm thức, không hề thấy tận mắt cảnh bắn pháo hoa. Đành phải chờ đến lúc tỉnh lại hỏi bạn cùng phòng vậy.
Đương nhiên, trước hết cô phải đối phó với lửa giận của Trương Du cái đã... Vì cô tự tiện làm việc nguy hiểm như vậy rồi còn rơi vào hôn mê sâu khiến họ lo lắng, nên chắc chắn phải chịu đựng một hoặc nhiều bạn cùng phòng mài dao soàn soạt với mình.
Đường Tâm Quyết sờ sờ chỗ gáy lạnh teo, cười cười bất đắc dĩ. Cô ngồi xuống đối diện với đám dấu hiệu của quỷ lơ lửng trước mặt, tận hưởng nguồn năng lượng êm ái, đẩy ý thức chìm vào sâu hơn.
...
Quỷ quái, răng nanh, đuổi giết, chạy trốn.
Phòng ngủ nữ đầy rẫy nguy hiểm, hành lang không thấy điểm cuối, bóng tối thăm thẳm không một tia sáng.
Khói đen lan tràn ở đâu, ở đó tất che giấu quái vật nguy hiểm lạnh lẽo. Cô chỉ có thể né tránh, chạy trốn, phải bỏ xa đám quái vật và bóng tối thì mới có thể sống sót.
"Đừng chạy... Mày không thoát được đâu..."
"Nhìn trước mặt đi, làm gì có điểm cuối? Dù mày có tỉnh lại thì khi nhắm mắt rồi không phải vẫn quay lại đây sao?"
"Xem dáng vẻ của mày kìa, bình thường, yếu đuối, làm con người thì có gì tốt đâu? Chi bằng hãy rơi xuống đây, trở thành sự tồn tại giống như chúng tao, không cần phải chịu đựng sự trói buộc của quy tắc, chỉ có sự hùng mạnh, sức mạnh, sự tự do..."
"Hãy xuống đây đi, xuống đây đi, dừng lại đi!"
Đường Tâm Quyết đột nhiên dừng lại. Giữa rừng tiếng cười khanh khách xung quanh, cô trở tay đâm thẳng dao găm về phía sau, nhanh, chính xác, tàn nhẫn, cắt đứt lưỡi quái vật.
Tiếng cười xung quanh tắt ngóm, trở thành từng tràng tiếng hét chói tai tức giận. Đường Tâm Quyết chẳng thèm liếc nhìn lấy một lần, cô nhặt cái lưỡi lên đút nhanh vào túi quay đầu chạy biến.
Quái vật mò mẫm tìm lưỡi: "..."
Trong bóng tối vô tận, tiếng hét chói tai xen lẫn tiếng nói chuyện rì rầm: "Sao cô ta lại tìm thấy vũ khí? Mày không giấu cẩn thận hả?"
"Tao giấu kĩ lắm mà, nhưng cô ta mổ bụng tao ra tìm thấy, còn cướp luôn cả cây kim tao giấu trong bụng nữa."
"Cô ta cướp kiểu gì?"
"Cô ta càng ngày càng nhanh hơn kìa. Mày nhìn tốc độ cô ta xem, ngay cả khói đen cũng không đuổi kịp ấy chứ. Tao đói quá, lần sau tao không đến đây nữa đâu... Hu hu hu, càng ngày chúng ta càng cách xa bản địa rồi, tao không về làng đại học được nữa... Đều tại bọn mày, đều tại bọn mày!"
"Đều tại mày ấy! Rác rưởi! Đều tại mày, kéo đứt ruột mày nè, au au đừng bóp cổ tao... Ọe ọe ọe!"
"Suỵt, hoàn thành yêu cầu của chúng nó là chúng ta có thể trở về rồi, đừng quên... Nhìn kìa, có người mới tới."
Tốc độ chạy của Đường Tâm Quyết hơi chậm lại một chút xíu rất khó nhận ra. Cô không quay đầu, nhưng bàn tay cầm vũ khí siết chặt hơn nữa.
Trước kia mỗi lần gặp ác mộng cô đều không hiểu đám quỷ này nói cái gì, nhưng sao lần này, chỉ có lần này, cô lại có thể nghe hiểu.
Nhưng những tin tức cô bắt được từ mấy lời đó lại quá xa lạ... Làng đại học là cái gì? Hoàn thành yêu cầu của ai? Người mới để chỉ cái gì?
Trong đầu cô như có một sợi dây bị kéo căng hết mức, Đường Tâm Quyết nghĩ mãi mà không ra được thêm gì cả, hai đầu lông mày càng nhăn chặt hơn.
Dự cảm mãnh liệt nói với cô rằng hãy quay lại đi, quay đầu nhìn vào bóng tối, như vậy mới có thể tìm được câu trả lời mà cô muốn biết.
Nhưng bản năng lại giãy dụa bảo rằng cô tuyệt đối không được quay đầu lại, bởi vì bóng tối này không thể chạm tới, chỉ cần hơi chạm trúng sẽ bị kéo vào bên trong, là sự nguy hiểm mà cô không thể chống đỡ được.
... Không, có lẽ hiện giờ cô có thể chống đỡ.
Một ý nghĩ nhảy bật ra, cô đột nhiên nhớ lại.
Bởi vì trong bóng tối đã cắn nuốt hết thảy kia có người cực kì quan trọng, cũng có chính bản thân cô.
Cô không cần phải chạy trốn vĩnh viễn nữa, trong bóng tối này vốn chẳng hề có ánh sáng, nhưng cô nắm trong tay sức mạnh bật lên ngọn lửa.
Cô cúi đầu, con dao găm trong tay biến thành một cây thông bồn cầu từ khi nào. Đường Tâm Quyết áng chừng trọng lượng của nó, quay người sang hướng khác.
Trước mặt cô, một luồng sáng trắng chói mắt lướt nghiêng tới như sao chổi lao xuống trái đất, bao phủ lấy cô.
- ---------
"Cô bé, cô bé? Sao ngẩn ra thế?"
Đường Tâm Quyết mở mắt ra, ấn ấn huyệt thái dương đau nhức theo bản năng, kí ức dài dòng rải rác từ từ gom lại, cảnh tượng xung quanh đập vào mắt.
Nhìn khung cảnh trước mặt, cô ngẩn người.
Nếu cô nhớ không nhầm thì cô vừa mới thoát khỏi ác mộng tuần hoàn, vốn tưởng mình sẽ trở về kí túc xá, nhưng mà một luồng sáng trắng hiện ra... Đây là đâu?
Trước mặt cô là dòng người đông nghịt, ngay phía trước có một cánh cổng rào sắt được bảo vệ nghiêm ngặt. Rất nhiều người trung niên cả nam lẫn nữ vây quanh cổng, còn thanh niên trông độ chừng 18 19 tuổi thì mạnh mẽ lao vào bên trong.
Người vừa đánh thức Đường Tâm Quyết là một phụ nữ trung niên, bà ấy quan tâm hỏi han: "Bác thấy cháu cầm thẻ dự thi, cháu cũng là thí sinh đúng không? Sắp thi rồi đấy, sao còn không nhanh nhanh vào trong đi?"
Thẻ dự thi, bài thi.
Hai từ khóa tiến vào trong đầu, kí ức của cô lập tức được kích hoạt. Đường Tâm Quyết nhận ra đây là đâu rồi.
Đây là cổng của một trường học nào đó được chọn làm trường thi!
Còn thi cái gì thì...
Cô cúi đầu mở thẻ dự thi trong tay ra.
[Kì thi tuyển sinh đại học năm 2017]
...???
Cô đánh một giấc quay thẳng về ngày thi đại học?