Nhưng mà sao có thể thế được?
Quách Lương vội vàng ném văng ý nghĩ trong đầu, tự nhủ chuyện đó quá kì ảo.
Lúc con mắt đỏ máu xuất hiện, khí thế kinh khủng che trời lấp đất, không có bất kì một thí sinh nào có thể ngăn cản được nó. Gọi nó là boss thì không hẳn, gọi là trạm kiểm soát xóa bỏ thí sinh thì đúng hơn.
Chỉ từng nghe có người mạnh mẽ sống sót vượt qua cơ chế xóa bỏ, chứ chưa bao giờ thấy có người hãm hại ngược lại cả cơ chế á!
Làm được đến mức này, có phải là người nữa không vậy?
"Má, tôi biết rồi." Quách Lương giật mình vỗ đùi: "Đây chính là ảo ảnh nhà tinh linh tạo ra, giống đại thần tinh thần lực ngụy trang pháo hoa thành tinh linh ấy, tin nó là xong đời luôn!"
"..." Nam sinh tóc xoăn chỉ nhìn nhìn anh ta không nói gì, ngoắc ngón tay, chiếc bát sứ trắng liền bay vào tay anh. Anh nghiêng bát đi, hàng trăm giọt nước long lanh trong suốt lăn xuống qua làn hơi nóng trắng xóa, khoảng một nửa đọng lại thành tinh thể, nửa kia vừa chạm vào mặt đất đã vỡ tan rồi nhanh chóng biến mất.
"Còn lại 185 người."
Nam sinh cúi người nhặt những hạt băng đó lên, mặt lộ vẻ âu sầu: "Lần này trò chơi ra tay độc ác quá, chúng ta vốn dĩ không có cơ hội cứu người, lại không có cơm ăn rồi."
Quách Lương còn chưa kịp chấp nhận sự thật: "Từ từ, đại thần tinh thần lực kia... Không sao thật đấy à?"
Anh ta nhìn nhìn bát sứ bằng ánh mắt không thể tin nổi, lại ngó ra ngoài cửa thăm dò, không ngờ vừa ló ra đã đối diện với cục thịt máu me ở xa xa. Con ngươi còn sót lại của nó dính lên người anh ta, cảm giác lạnh lẽo âm u nháy mắt bao phủ.
Quách Lương: "..."
Mé.
Đại thần tinh thần lực có chết hay không anh ta không biết, nhưng anh ta hình như sắp chết.
Nhưng cảm giác đau đớn trong dự đoán không hề xuất hiện, thấp thoáng phía sau phần còn lại của con mắt, một cây thông bồn cầu màu cam đột ngột xuất hiện, mạnh mẽ hút con mắt lại!
Con mắt đỏ giãy giãy hai cái. Khi sợi khói đen cuối cùng biến mất, nó cũng hoàn toàn mất đi khả năng chống cự, bị cái bát cao su to bằng bàn tay nuốt "Ực" một phát, hoàn toàn biến mất khỏi ban công phòng 606.
Quách Lương:???
Quách Lương:!!!
Anh ta vừa mới nhìn thấy cái gì vậy??
Con mắt đỏ máu bị ăn, lại còn bị một cây thông bồn cầu ăn!
Chưa đợi anh ta trợn mắt há mồm cảm thán xong đã thấy cây thông bồn cầu rùng mình vài cái, "Huệ" ra một dúm thịt nát màu đỏ, trượt khỏi lan can rơi xuống vừa xinh đúng ban công phòng 307.
Việt Khung suýt nữa thì bị rơi trúng đầu: "..."
Khóe miệng gã ta run lên hai cái, chưa kịp làm gì thì cục thịt đỏ dường như nhận ra nó đã thoát khỏi nguy hiểm, nảy bật lên.
Con ngươi đen kịt mở rộng ra toàn bộ dúm thịt đỏ, cất tiếng nói vừa lạnh lẽo vừa độc địa: "Phòng ngủ thứ ba bị trừng phạt, là chim lợn đê tiện!"
Dù chỉ còn lại có một dúm thịt nát thì nó vẫn phải hoàn thành giai đoạn trừng phạt theo đúng nhiệm vụ quy tắc đã giao.
Rõ ràng nó đã trút sự oán độc lên đầu thí sinh đầu tiên mà nó nhìn thấy.
Việt Khung không thể nào ngờ mình lại trở thành đối tượng bị trừng phạt tiếp theo.
Khi gã ta định sử dụng dị năng phòng thủ thì mọi thứ đã quá muộn, con mắt đỏ máu không tuôn ra khói đen được nữa nhưng vẫn có thể điều khiển lốc xoáy màu đen đang xoay tròn trên mặt đất, lốc xoáy lặng lẽ bò lên như thể sinh vật sống, chậm rãi nuốt chửng ban công phòng 307.
"Vốn không phải thế này, chỗ nào đó có vấn đề..."
Việt Khung cắn răng lẩm bẩm, ánh mắt chuyển sang nữ sinh cầm khiên đang khoanh tay đứng nhìn, nặn ra một nụ cười: "Người tốt, không định cứu giúp hàng xóm đáng thương của cô ư?"
Lệ Kim Hàm nhìn gã ta như nhìn người chết, nở nụ cười châm chọc, quay người về phòng.
Trong khoảnh khắc khi cô ấy quay người đi, một sợi khói đen thè lưỡi phì phì như rắn độc nhào lên muốn kéo cô ấy xuống nước cùng.
Nhưng lần này khói đen không thể bắt được con mồi. Con mắt đỏ máu và lốc xoáy đen phá vỡ lan can, lôi theo Việt Khung ngã xuống rơi thẳng vào trong khe nứt trên mặt đất.
Khi tro bụi gạch đá từ từ tản đi, không gian lại trở nên yên tĩnh.
Gió nghỉ mưa ngừng, ánh mặt trời ló rạng. Đa phần mọi người còn chưa kịp phản ứng thì mọi thứ đã kết thúc.
Nhà tinh linh lúc tới thì hung hãn lúc đi thì chật vật, lôi kéo theo chim lợn kiêu ngạo đáng sợ nhất. Nhìn xung quanh, người còn sống lại là... Đại thần tinh thần lực mà mọi người cứ nghĩ chắc chắn phải chết?
Rất nhiều người không tự chủ được hướng mắt nhìn về phía nơi bắt đầu sự chuyển biến: Ban công phòng 606 đã gần như trở thành đống đổ nát hoang tàn.
Cửa sổ đen nhánh không thấy được tình hình bên trong, cũng không ai biết tình huống của bốn người trong phòng hiện đang thế nào.
Càng không ai biết rốt cuộc vừa nãy trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Có người thật sự không nén nổi tò mò liền bạo dạn sử dụng đạo cụ thăm dò. Chưa kịp nhìn đến tình cảnh trong phòng thì hai mắt đã trợn trắng, ôm đầu đau đớn ngã ngửa ra sau.
Không thể xem trộm, không thể nhìn...
[Ting! Chúc mừng các bạn đã thành công trốn thoát khỏi sự trừng phạt của nhà tinh linh!]
Âm thanh của trò chơi vang lên lần nữa cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người, xung quanh chỉ còn tiếng thông báo máy móc.
[Kích hoạt phần quà bồi thường của giải đấu. Sau khi tổng kết xếp hạng, phe học sinh tốt sẽ mở chức năng sống lại, có thể sử dụng phần quà bồi thường để đổi lấy một món đạo cụ ngẫu nhiên hoặc 30% cơ hội hồi sinh thí sinh đã tử vong.]
[Bắt đầu tổng kết xếp hạng thi đấu!]
- --------
[Có 289 thí sinh tham gia giải đấu lần này, 99 người tử vong trong lúc thi đấu, 5 người tử vong ngoài định mức, cuối cùng còn lại 184 thí sinh sống sót.]
[Thứ hạng của bạn trong giải đấu lần này: Hạng nhất.]
[Phần thưởng của bạn...]
Tiếng nói loáng thoáng vang lên bên tai, chợt gần chợt xa, không nghe rõ lắm.
Đường Tâm Quyết muốn mở mắt nhưng trong hốc mắt chỉ toàn đau đớn bỏng rát, cứ như hai con mắt cô bị nướng trên lửa suốt ba ngày ba đêm, chỉ cần hơi hé mắt là tro tàn chảy ra ngoài.
Cảm giác của cơ thể lại trái ngược hẳn, rét lạnh thấm tận xương như đang ngâm mình trong nước đá, giật mình thảng thốt cảm giác như bị đồng hóa với một phần nào đó của quỷ quái, sau đó bị cây thông bồn cầu nhai nhai nuốt xuống, bị cái bát cao su tiêu hóa ngay lập tức.
Đúng rồi, cây thông bồn cầu!
Đại não bỗng khôi phục một chút tỉnh táo, kí ức chớp tắt từng đoạn ngắn truyền vào tiềm thức, phác họa ra đòn tấn công cuối cùng của cây thông bồn cầu.
Khi đó ý thức của cô vừa mới thức tỉnh từ dưới đáy tiềm thức, bơi lên tầng trên khống chế ý thức của con mắt vàng, nhanh chóng lấy về quyền điều khiển cơ thể.
Cũng chính trong nháy mắt đó, con mắt đỏ máu đã sắp bỏ đi nhận thấy điều kì lạ, nó hơi hơi dừng lại... Cô bèn nhân cơ hội nắm lấy cây thông bồn cầu xông lên tấn công không chút do dự.
Cây thông bồn cầu nằm trong tay thí sinh như Đường Tâm Quyết chắc chắn không thể nào gây ra uy hiếp với con mắt đỏ máu được.
Nhưng nếu giờ phút này thứ sức mạnh bao phủ trên cây thông bồn cầu là của một sự tồn tại càng mạnh mẽ hơn, đáng sợ hơn, có thể nghiền nát nó thì sao?
Sự thật chứng minh cô đã cược đúng.
Trong mắt người ngoài, từ lúc con mắt đỏ máu khí thế hùng hổ xâm nhập phòng 606 đến khi yếu ớt bỏ chạy ra ngoài mất có mấy chục giây, nhưng chỉ bản thân cô mới biết quá trình này dài lâu đến mức nào. Dấu hiệu của quỷ quái chỉ có thể lợi dụng một lần, con mắt đỏ máu mà chạy thoát thì kế hoạch của cô sẽ thất bại trong gang tấc, vậy nên cô mới cần đuổi tận giết tuyệt.
Đến tận khi cây thông bồn cầu nuốt chửng miếng cuối cùng của con mắt, xác nhận phòng ngủ an toàn, nhận thấy đám dấu hiệu của quỷ quái bị kích thích nóng lòng muốn thử xông ra, cô mới ra lệnh cho ý thức ngủ say, lôi kéo đám dấu hiệu xuống tận đáy tiềm thức một lần nữa.
Kí ức dần dần thành hình, áp lực như gông cùm xiềng xích từ từ yếu bớt.
Cho nên hiện giờ cô đang... Ở trong tiềm thức?
Đường Tâm Quyết cố nén đau đớn điều động tinh thần lực, chút năng lượng ít ỏi còn sót lại từ từ lau đi đau đớn, cô mở mắt ra.
Bốn dấu hiệu của quỷ quái quen thuộc trôi nổi trước mặt cô.
Một chiếc nhẫn bạc, một con mắt vàng ảm đạm, một cuộn băn dính trắng, một chiếc bình thủy tinh trong suốt.
Bốn dấu hiệu được cụ thể hóa trông qua như không có gì thay đổi, nhưng Đường Tâm Quyết có thể cảm nhận được chúng nó bắt đầu không thỏa mãn với việc chìm trong đáy tiềm thức làm vật trang trí, năng lượng của chúng dao động ngày một lớn.
Những dấu hiệu này vốn luôn luôn bị ý thức của cô đè ép, chưa bao giờ được kích hoạt. Vì sự xuất hiện của con mắt đỏ máu nên cô mới liên tưởng đến dấu hiệu hình con mắt màu vàng trong tiềm thức.
Nếu như nghĩ kĩ lại thì lần đầu tiên cô nhìn thấy quỷ quái trong hiện thực chính là giây phút ngay trước khi trò chơi giáng xuống: Con mắt màu vàng đột ngột xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
Lúc ấy cô nghĩ rằng đây là hiện tượng bình thường khi trò chơi giáng xuống. Nhưng sau khi cố vấn học tập đến viếng thăm, cô nhìn thấy con mắt vàng bản thu nhỏ giống y như đúc trong tiềm thức của mình thì cô mới lập tức nhận ra có chỗ sai sai.
Cái con mắt vàng đó, dường như nó cố ý tới vì cô.
Giống như con mắt đỏ máu tràn ngập ác ý, không thèm che giấu mục đích muốn giết cô hôm nay.