Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trò Chơi Nguy Hiểm: Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Hắn không thể như vậy. Ít nhất, Mạch Khê còn nhớ rõ đêm trong thư phòng ấy, hắn vì cô mà băng bó vết thương, một khung cảnh dịu dàng đến ấm áp, chạm vào lòng cô. Thậm chí không thể khống chế được bản thân, cô còn lầm tưởng cho rằng hắn vẫn còn có một ánh mắt dịu nhẹ đến thế… Bắt đầu từ đêm hôm đó, cho dù là hắn chiếm đoạt thân thể cô, Mạch Khê đều không phản ứng mạnh mẽ nữa.

Nhưng mà...

Ngày hôm nay, ngay trên những đóa hoa xanh thẳm một màu, tâm cô đã hoàn toàn bị giết chết, bị sự tàn nhẫn của hắn đốt thành từng mảnh nhỏ, bụi tan khói diệt!

Lôi Dận trong giờ khắc này, thô bạo điên cuồng như loài mãnh thú hoang dã, khiến cô có cảm giác bản thân trở nên hèn mọn, đê tiện như chính lời hắn nói. Cô là một món đồ chơi, là món đồ chơi mà hắn đã tỉ mỉ nuôi dưỡng mười năm trời. Kết quả đáng buồn là, chẳng những chỉ đơn thuần là đồ chơi, mà còn là công cụ để hắn trả thù mẹ.

Điều này, thật tuyệt vọng!

Mười tám năm rồi, cô lần đầu tiên mới cảm giác được tuyệt vọng tàn khốc đến như vậy.

Cô cảm thấy thân thể mình trở nên dơ bẩn, dơ bẩn vô cùng. Nhưng bị hắn dạy dỗ, thân thể lại trở nên nhạy cảm, cảm giác xấu hổ đến tột độ đã thay bằng sự thích ứng với sức lực to lớn mạnh mẽ của hắn, bên dưới dần dần loang một khoảng ướt át…

Dịch thể trong suốt dần dần chảy ra khiến cả hai người không còn đau đớn, trái lại sinh ra một cảm giác khoái cảm mãnh liệt.

“Không phải không muốn sao? Đây là cái gì, hả?” Đôi môi mỏng tàn nhẫn lạnh lùng của Lôi Dận gợn lên, đầu ngón tay chạm đến một tia mật dịch của cô.

“Ông buông…buông ra…”

“Không bao giờ!”

Hắn lãnh khốc siết lấy cái cằm nhỏ của cô, dưới thân liên tục luật động cùng va chạm. “Đừng mơ tưởng! Em là của tôi, chỉ cần ngày nào tôi còn chưa chết, em là để tôi đùa giỡn phát tiết!”

Lửa giận đến hủy thiên diệt địa cùng khoái cảm của dục tình bao chặt lấy hai cơ thể đang quấn quít, tiếng thở dốc của nam nữ đan xen vào nhau.

Mạch Khê gần như muốn ngất đi, sự va chạm mạnh mẽ như vậy khiến cô không chịu nổi nữa, phần đùi nhỏ vô lực buông lỏng trên bờ vai dày rộng của hắn, da thịt trắng mềm cùng làn da màu lúa mạch tạo nên sự đối lập hoàn toàn…

Lôi Dận chuyển động thân mình, ngay sau đó rời khỏi cơ thể cô. Hai mắt cô đều nhòa lệ. Hắn bóp chặt khuôn cằm tinh tế của cô bóp chặt, dùng sức mạnh to lớn ép cô phải quỳ gối giữa hai chân của hắn. Ngay khắc đó, “con thú lớn” để sát cánh môi đang run rẩy của cô… Cho đến khi nỗi tuyệt vọng hoàn toàn quật ngã cô…

“Mở ra!”

Ngón tay đầy mờ ám của người đàn ông chà sát trên cánh môi đã bị hắn hôn đến sưng đỏ.

“Không...“

Mạch Khê kêu lên sợ hãi, mở to hai mắt nhìn hắn!

Cô khóc thét muốn giãy giụa, lại để người đàn ông thừa dịp đôi môi đỏ mọng hé mở, ngón cái cùng ngón trỏ mạnh mẽ siết chặt lấy hai gò má cô, giữ lấy cái miệng nhỏ nhắn kia không thể khép lại. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đưa “con thú” kia vào...

“Ư...“

Sự to lớn của người đàn ông này chỉ có tiến vào một nửa liền lấp đầy khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, một chút nước bọt không thể nuốt xuống mà chảy ra làm nên một hình ảnh yêu mị vô cùng.

Trong hoa viên xanh thẳm, một thiếu nữ tuyệt mĩ với đôi mắt đẫm lệ, khuôn miệng giữ lấy phần cứng rắn của người đàn ông, hô hấp ngày một khó khăn hơn.

Gáy cô muốn thoát ra, nhưng sức lực lại không đủ. Cô muốn thét lên, lại không thể phát ra tiếng, chỉ có thể rên rỉ trong cổ họng, thừa nhận lấy dục vọng đáng sợ đến dọa người của hắn.

Nếu có thể, cô muốn cắn mạnh xuống, nhưng cũng phát hiện, hắn đang giữ lấy khớp hàm của cô khiến sức lực cứ như vậy mà mất đi.

Từng giọt nước mắt lại nặng nề rơi xuống.

Cho tới bây giờ hắn không có đối xử với cô tàn nhẫn như vậy. Cho dù là trước đây có chiếm đoạt thân thể cô, cũng không giống như ngày hôm này… cầm thú tàn nhẫn!

Hình ảnh kích thích như vậy càng khiến cho hạ thân của Lôi Dận thêm cứng rắn và to lớn hơn. Phần đầu cứng rắn của biểu tượng nam tính trong miệng Mạch Khê thăm dò đầy ác ý, tới tới lui lui quấy nhiễu trong khuôn miệng nhỏ của cô.

Bàn tay to lớn vươn đến, đặt lên đỉnh đầu của cô, hướng sự to lớn của bản thân vào đến cổ họng cô, khiến cô ngay cả muốn nuốt xuôi cũng khó khăn.

Hắn cử động vừa nhanh lại sâu, giống như loài dã thú đang cuồng bạo mà tàn phá, khiến cho người chỉ mới biết đến mùi vị của dục tình như Mạch Khê khó có thể chống đỡ được.

Gã đàn ông cứ ích kỷ đoạt lấy một cách tàn bạo, khiến cô không thể thở được, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt đến dị thường, hô hấp không nổi.

Mạch Khê biết, người đàn ông này chính là muốn dùng phương pháp phẫn nộ như thế để phát tiết, dùng thân thể của cô mà trả thù mẹ ruột Bạc Tuyết của cô.

Bỗng nhiên hắn rời khỏi, ép cô quỳ rạp xuống trên mặt đất, tách ra phần mông trắng tròn đầy đặn. Ngón tay thon dài thậm chí bắt đầu quấy nhiễu nơi hồng nhạt ấy, ở nơi chưa từng được chạm qua, không một chút lưu tình nào đẩy ngón giữa vào...

“A...“

Đồng tử Mạch Khê đột nhiên mở lớn. Ở ngay nơi khô ráo phía sau…sao hắn có thể làm vậy? Sự hoan ái cuồng dã như thế sao cô có thể chịu đựng nổi?

Cô để thoát một tiếng kêu đau. Hắn…muốn làm cái gì? Làm sao có thể…

“Không thích?”

Nỗi đau trong đáy mắt Lôi Dận một lần nữa tràn ra, trong lời nói lạnh như băng ấy có điều gì đó không thể lý giải nổi. Hắn lại nhập thêm một ngón tay để khuếch trương phần non mềm kia….

“Vì sao còn siết lấy tôi nhanh như vậy?”

Hắn cúi người, cắn lấy vành tai khéo léo của cô, giọng nói ôn nhu đến vô bờ, nhưng lại phun ra lời nói đê tiện khôn cùng.

Cô đã không còn phân biệt được nữa, rốt cuộc là thân thể đau, hay vẫn là…

“Đau quá…”

Thân thể bị hắn đè ép thành một tư thế cực kỳ khó chịu, như một dâm nô đầy đê tiện, thừa nhận chủ nhân làm hết thảy mọi thứ trên người.

“Đau? Yên tâm, không chỉ có em đau!”

Giọng hắn trầm xuống. Hắn đặt vật nam tính của mình để ở nơi nhạy cảm của cô; ngay khi nhận thấy sự run rẩy của cô, hắn dùng sức——

“A——“ Cơn đau xuyên tim kịch liệt thẳng đến đại não, Mạch Khê lập tức ngất đi.

Lôi Dận vẫn không buông cô ra mà tăng cường luật động mạnh mẽ. Lý trí hắn cũng trở nên điên loạn, khóa cô vào lồng ngực mình, thay đổi các loại tư thế, ngay trên hoa cỏ của vườn hoa rộng lớn…

oOo

Phía chân trời vang lên âm thanh ầm ì, mặt trời đang mọc nhưng đến lúc này lại có sự thay đổi bất ngờ, mang theo mùi ngai ngái nhè nhẹ của những cơn mưa.

Mạch Khê ngất xỉu nằm cuộn mình trong lòng Lôi Dận. Hàng mi thanh, thật dài, hắt bóng xuống như hình rẻ quạt tạo thành một hình ảnh đầy ám ảnh. Trải qua cơn kích tình, đôi má hồng hào đầy đặn ửng lên một tầng đỏ nhàn nhạt, cái mũi khéo léo tinh xảo, cái miệng nhỏ hơi hé mở nhẹ nhàng hô hấp trước lồng ngực của hắn.

Ngón tay thon dài của hắn lần theo từng đường nét ngũ quan tinh xảo của cô. Hàng mi này, đôi mắt này… luôn có một sức hút ma mị khiến nội tâm của hắn tràn ra một cảm giác đau lòng đầy xa lạ.

Nhất là tại biển hoa xanh thăm thẳm như thế này, trong lòng hắn lại càng thêm đau đớn, giống như cả thân xác đều bị ngũ mã phanh thây!

Hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô trong hoa viên.

Đó là vào một buổi đêm, ngay cả một chấm nhỏ ánh sáng đều ánh lên nét mê hoặc đến cực độ. Toàn bộ hoa viên yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang tạo nên một khoảng tĩnh mịch. Lúc đó, cô giống hệt một nàng tiên nhỏ dưới ánh trăng. Cô ngửa đầu ngắm bầu trời đêm, ánh mắt đầy thu hút lại ngắm những cánh hoa, khuôn mặt hoa trắng xinh như ngọc, tựa như tinh linh giữa đêm đen.

Khi ấy cô còn nhỏ như vậy nhưng đáy mắt lại phảng phất nét cô quạnh không giống những đứa trẻ cùng tuổi…

Nhưng, khi nhìn thấy bóng dáng của hắn, khi cô quay đầu, ánh sáng yếu ớt chợt ánh lên, thoáng như thứ ánh sáng chưa từng tồn tại, cô giống như một tinh linh nhỏ dựng lên một bức tường phòng vệ.

Chỉ là, trong khoảnh khắc yếu ớt cùng cô đơn ấy, thẳng trong tim hắn chợt “bang” một tiếng. Lồng ngực trái cho đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại đều mang một cơn đau mơ hồ.

Thân thể của cả hai hòa hợp đến nỗi giống hệt như chỉ vì người kia mà sinh ra. Thân hình cường tráng bọc lấy cơ thể quyến rũ mê người của cô. Màu đồng cùng màu tuyết trắng của da thịt tôn nhau, hình thành nên một bước tranh đầy ám muội mà hoàn mỹ.

Cơn mưa nhẹ từ bầu trời rốt cuộc cũng rơi xuống, những hạt mưa nhỏ làm ướt mái tóc ngắn của hắn. Gương mặt như được điêu khắc từ cẩm thạch, tuấn mỹ không một chút khuyết điểm đã từ từ rút đi cơn quẫn chí, hai tròng mắt đen ánh lên vầng sáng mơ hồ.

Hạt mưa lạnh như băng rơi xuống trên gương mặt Mạch Khê liền đánh thức cô dậy. Cô giật mình mở to mắt, trong một khoảnh khắc không biết đây là mơ hay là thực, bản thân còn sống hay đã chết…

Một bàn tay giữ lấy cằm của cô, cô ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp ngay một đôi mắt tàn nhẫn lạnh lùng. Hắn đứng trước mặt cô, thân thể cao lớn hơn cô gấp nhiều lần, hệt như đang nhìn một nữ nô hèn mọn.

So với trang phục vẫn còn chỉnh tề của hắn thì cô hệt như một đứa trẻ nhếch nhác…

Hai chân thon dài cuộn lại trong bụi hoa, hô hấp của cô tràn đây hơi thở nam tính của người đàn ông tàn nhẫn kia. Mưa dần dần trở nên lớn hơn. Hắn không tránh cũng không trốn, thậm chí động tác che mưa cho cô cũng không có, cứ như vậy lạnh lẽo mà nhìn cô, không hề chớp mắt!

Mạch Khê tuyệt vọng nở nụ cười…

Nụ cười ấy, giống như hoa quỳnh nở rộ trong một đêm mưa, trong thời khắc cuối cùng lại để lộ nét đẹp tuyệt mỹ nhất của mình…

Nụ cười ấy, đập vào trái tim Lôi Dận thật mạnh. Cơn đau từ lồng ngực lại một lần nữa lan tràn!

Mạch Khê cố hết sức để đứng dậy, nhưng đôi chân đã mất hết sức lực run rẩy. Người đàn ông tàn nhẫn chiếm đoạt khiến cõi lòng cô vỡ nát không còn một mảnh. Mưa xát trên từng dấu vết trên cơ thể, mớ áo quần hỗn độn cũng đã ướt đẫm.

Cô bước từng bước một vào giữa vườn hoa màu lam, gian nan, vô lực, nhưng vẫn chấp nhất hướng về phía trước bước đi, một chút lại một chút. Nước mưa lạnh ngắt khiến thân thể cô càng thêm đau đớn.

Người đàn ông đứng trong màn mưa không hề rời đi, cũng không bước đến giữ lấy cô. Thân hình cao lớn chỉ đứng lẳng lặng ở đó, đường nét khuôn mặt hoàn toàn lạnh lẽo, nhưng nếu nhìn kỹ, hai bàn tay của hắn đang siết lại thành một nắm đấm. Đau đớn trên đôi mày của hắn lan tràn.

Từng chút một từng chút một, bùn đất dây dính trên người Mạch Khê. Trước cái nhìn chăm chăm lạnh lẽo của người đàn ông kia, nước mắt cùng nước mưa chảy xuống nơi ngón tay mảnh khảnh bị đất đá chà đến xước da, đổ máu…

Màu đỏ hồng của máu hòa lẫn với bùn đất, ngón tay cũng rất đau đớn, xót buốt, nhưng chẳng bằng một chút cơn đau tự đáy lòng cô.

Mưa! Cơn mưa xối xả như muốn “nghiêng trời lệch đất” (‘phô thiên cái địa’ – trải khắp trời đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh), tựa như đang khóc vì cô. Thân mình bé nhỏ hoàn toàn bị mưa bao phủ, cách người đàn ông kia một khoảng. Cô đang khóc, thanh âm đã mất đi từ lâu, chỉ đơn giản nước mắt cứ liên tục chảy xuống.

Ngón tay đầy máu bắt đầu cào lấy lớp bùn đất, là một sự kiên định không gì phá nổi trong niềm tin của Mạch Khê mang theo sự quật cường nhưng đáy lòng cô thì lại hoàn toàn trống rỗng.

Cô không có sức mạnh, hèn mọn! Mười tám năm nay số phận của cô cho tới bây giờ đều không có gì thay đổi. Ngay cả để mẹ ngủ yên, cô cũng không làm được. Cô là một đứa con gái bất hiếu…

Trời mưa không biết bao lâu, Mạch Khê không biết đã đào bao lâu, ngón tay thực sự đã đầy máu, đau đến chết lặng. Người đàn ông phía sau cũng không rời đi, không rõ đang nhìn cô chăm chú như vậy bao lâu.

Cho đến khi——

Ngón tay Mạch Khê chạm đến một vật cứng rắn, cô chợt dừng lại động tác, lộ ra một phần của khối gỗ được chạm rỗng đầy công phu điêu luyện hoa trầm.

Cô thở gấp hơn, động tác của đôi tay cũng nhanh hơn, hơi nước đều đã bao phủ toàn bộ đôi mắt của cô.

Lôi Dận đứng ở trong mưa đã nhìn thấy một phần khối gỗ ấy. Thân hình cao lớn vẫn không che khuất được nỗi đau từ chân mày của hắn.

Nỗi đau nặng nề lấp đầy đáy mắt, nước mưa đã làm âu phục của hắn ướt nhẹp. Ngày đó, cũng trong một ngày đầy sương, một ngày mưa lớn như vậy, trong hoa viên mênh mông, cũng chỉ có một mình hắn, nước mắt dọc theo gò má rơi xuống quan tài, tất cả đã được chôn xuống tại đây.

Từ ngày đó, hắn rốt cuộc đã mất toàn bộ tình cảm của loài người, không vui không lo, hết thảy đều trả lại cho người phụ nữ đã từng dạy hắn mọi thứ. Sự thâm trầm bình tĩnh này có được, bởi vì hắn đã chôn tất cả mọi tình cảm xuống.

“Không——“

Tiếng khóc của Mạch Khê phá tan suy nghĩ của hắn. Nước mưa cọ rửa hoa văn trên phiến gỗ trầm, khiến dấu hiệu chữ thập giá của quan tài rốt cuộc cũng lộ ra. Tình cảm, tại đây, một khoảnh khắc này đã hoàn toàn tan vỡ.

Lôi Dận nhìn thấy cảnh tượng này, trong ánh mắt cuồng tuấn lạnh như băng hiện lên chút đau lòng, không phải vì bất kỳ ai khác, chỉ vì người con gái trước mắt này đây.

“Ư——“ Mái tóc dài rơi xuống đầu vai Mạch Khê, thanh âm thê lương đau khổ vang vọng toàn bộ hoa viên mang theo nỗi xót xa đến tận cùng…

______________________________
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!