Không khí buổi tiệc vô cùng vui vẻ. Hai nhân vật chính luôn dành cho nhau những ánh mắt, cử chỉ, hành động thân mật...
Bên dưới Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam cũng không thua kém, anh luôn dành mọi sự quan tâm cho cô mà không để ý đến bất kỳ người con gái nào khác.
Trong mắt anh, trái tim anh, thế giới anh chỉ có một mình Trình Ngữ Lam. Dù người khác có xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn thì cũng không bao giờ sánh bằng với vợ yêu của anh được.
- Anh ra ngoài nghe điện thoại, em ngồi ở đây, đừng đi lung tung.
Trình Ngữ Lam mỉm cười gật đầu.
Ngay lập tức Mộ Duật Hành cầm theo điện thoại bỏ đi ra ngoài. Trình Ngữ Lam vẫn ngồi đó nhìn ngắm xung quanh buổi tiệc và nhớ lại hôm mình kết hôn.
- Mộ phu nhân, có người nhờ tôi đưa tờ giấy này cho phu nhân.1
Một cô nhân viên phục vụ đi lại, đưa cho Trình Ngữ Lam một tờ giấy.
- Cảm ơn chị.
Trình Ngữ Lam mở tờ giấy ra xem, chân mày của cô khẽ cau lại, là Dương Hữu Bằng muốn gặp cô.1
Nắm chặt tờ giấy trong tay, Trình Ngữ Lam đưa mắt tìm kiếm Mộ Duật Hành nhưng không thấy anh đâu. Sau một lúc do dự thì cô cũng đã quyết định đứng dậy bước đi.1
Đi đến chỗ ghi trong tờ giấy, Trình Ngữ Lam ngó qua ngó lại tìm kiếm Dương Hữu Bằng nhưng không thấy anh đâu.
Chẳng phải anh hẹn cô ra đây sao? Sao bây giờ không thấy anh đâu.
Đột nhiên, Trình Ngữ Lam bị ai đó ôm lấy từ phía sau. Vòng tay này, mùi hương này cô cũng đã đoán được là ai đã ôm mình.1
- Hữu Bằng, buông em ra.
Trình Ngữ Lam cực lực gỡ tay của Dương Hữu Bằng ra khỏi người mình. Một lần đã là quá đủ rồi, cô không muốn mình bị người khác tiếp tục sỉ nhục nữa.
- Ngữ Lam, tại sao em lại cắt tóc? Em rõ ràng biết anh rất yêu thích mái tóc của em.1
Trong mắt của Dương Hữu Bằng lộ vẻ đau thương. Anh yêu cô không một chút giả dối, một lòng chung thủy với tình yêu của cô.1
Hơn một năm ở bên Mỹ điều trị, chưa một lần trái tim anh rung động với người con gái khác, vì trong trái tim anh mãi mãi chỉ có hình bóng của cô, Trình Ngữ Lam.
- Hữu Bằng, em hỏi anh, có phải anh đã cho người ám sát Duật Hành không?
- Nếu anh nói phải thì sao? Em sẽ giết anh à? Tại sao vậy Ngữ Lam, tại sao em lại thay đổi như vậy?
Dương Hữu Bằng thất vọng nhìn cô. Anh biết Trình Ngữ Lam là người như thế nào, cô sẽ không bao giờ ăn mặc hở hang đến như vậy, cô là người rất đơn giản cổ hủ và kín đáo... Thậm chí đến quan hệ trước hôn nhân cô còn không muốn.
- Tại sao anh lại làm vậy? Anh có biết thế lực của Duật Hành lớn đến cỡ nào không? Một Dương gia của anh thì làm sao đấu lại.
Thế lực của Mộ Duật Hành không phải nhỏ, phía sau anh còn có Lăng gia, Hà gia. Đấu với anh thì có phải giống như lấy trứng chọi đá không...
- Em lo lắng cho anh sao? Em vẫn còn rất yêu anh phải không Ngữ Lam?1
Dáng vẻ của Dương Hữu Bằng rất tội nghiệp, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc, không còn vẻ cao ngạo, lạnh lùng như thường ngày.
- Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta phải chấp nhận.
Trình Ngữ Lam quay mặt sang hướng khác, né tránh câu hỏi của Dương Hữu Bằng...
Ở hiện tại, cô cũng không hiểu được trái tim của mình. Nhưng dù là thế nào thì lòng của cô cũng đã chấp nhận ở bên Mộ Duật Hành, cùng anh vun đắp, xây dựng một gia đình.1
Nhưng bây giờ nhìn anh đau khổ, cô cũng rất đau lòng. Cô không muốn ai phải đau khổ cả. Cô không muốn anh vì cô mà tự hành hạ bản thân mình.
Ngày xưa cô cũng rất ngang bướng, rất cố chấp nhưng khi bước vào hôn nhân, sống chung với Mộ Duật Hành cô đã thay đổi.
Dù cô có làm gì quá đáng thì Mộ Duật Hành vẫn luôn bỏ qua tất cả cho cô. Dù lúc trước anh biết trong lòng của cô ghét anh, hận anh nhưng anh vẫn luôn giúp cô, che chở cho cô... và vẫn luôn yêu cô.
Một người hoàn hảo như vậy, yêu cô nhiều đến như vậy, nếu cô không biết trân trọng thì liệu sau này cô có gặp được người tốt và yêu cô nhiều như anh không...1
Dương Hữu Bằng sao?
Chắc có lẽ là không thể rồi...
Dương Hữu Bằng còn có gia đình. Gia đình anh liệu có chấp nhận một người phụ nữ đã từng ly hôn gả vào Dương gia không?1
Câu trả lời chắc chắn là không.
Ngày trước chỉ vì gia đình cô nghèo, không địa vị xã hội mà mẹ anh đã không đồng ý cho cả hai quen nhau. Mẹ anh còn nhiều lần tìm gặp cô nói rất nặng lời, còn đưa cho cô một số tiền để cô chia tay với anh...
- Ngữ Lam...
- Những chuyện lúc trước chúng ta cứ xem như chưa từng xảy ra. Hữu Bằng, anh đừng bao giờ chống đối với Duật Hành, anh không đấu lại với anh ấy đâu.1
- Nếu em không quay về bên anh, anh sẽ không tha cho hắn ta đâu, dù anh có chết cũng vậy.1
- Tại sao anh lại làm vậy? Em không xứng đáng với tình yêu của anh đâu, là em đã phụ anh, anh hận em đi.
Giọt nước mắt rơi xuống, nhưng rất nhanh sau đó Trình Ngữ Lam đã gạt đi.
Nếu như ngày đó anh không gặp tai nạn thì cô và anh đã có thể hạnh phúc bên nhau.
Nhưng chắc có lẽ tình duyên của cô và anh chỉ đến đó, cả hai không thể cùng nhau đi đến suốt kiếp...
- Ngữ Lam...
- Hữu Bằng, anh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Dương gia. Đừng vì em mà làm cho nó sụp đổ, anh không bao giờ đấu lại với anh ấy đâu, chỉ làm hại đến bản thân mình. Đây là lần cuối em nhắc nhở và quan tâm anh, sau này chúng ta coi như không quen biết.1
- Không quen biết?
Dương Hữu Bằng bật cười chua sót, cả hai yêu nhau nhiều đến như vậy mà cô đành lòng nói rằng coi như không quen biết.
Những hình ảnh, những kỷ niệm vẫn còn đó chỉ có lòng người là thay đổi.
Trình Ngữ Lam đã thay đổi...