Ngày hôm sau là chủ nhật, Trình Ngữ Lam quyết định rủ Châu Lạc Băng đi trung tâm thương mại mua sắm cho khuây khỏa đầu óc. Cô đã viết đơn xin nghỉ việc ở Dương thị, cô cũng buông bỏ mối tình không có kết quả với Dương Hữu Bằng.
Dù ở hiện tại cô vẫn còn yêu Dương Hữu Bằng, nhưng nó cũng không làm thay đổi được một sự thật là cô đã là vợ của Mộ Duật Hành.
- Ngữ Lam, cậu thực sự buông bỏ được sao?
- Chắc là được, ngày mai mình sẽ nộp đơn xin nghỉ việc ở Dương thị.
- Hay là cậu qua tập đoàn Mặc Thị làm với mình đi.
- Được, nhưng mình muốn nghỉ ngơi một thời gian. Khi nào tâm trạng của mình ổn hơn, mình sẽ xin việc ở Mặc Thị.
Trình Ngữ Lam mỉm cười, quyết định này là do chính bản thân cô muốn chứ không ai ép buộc cả. Cô muốn ở nhà một thời gian để bồi đắp tình cảm với Mộ Duật Hành.1
Thật ra khi đồng ý kết hôn, Trình Ngữ Lam chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay. Lúc trước cô lúc nào cũng muốn tránh né Mộ Duật Hành, càng làm anh tức giận cô càng cảm thấy thoải mái vui vẻ, thậm chí cô còn nghĩ cuộc hôn nhân này trước sau gì cũng phải kết thúc.
Nhưng khi bước vào cuộc hôn nhân cô cảm thấy cũng không quá tăm tối, dần dần cô cũng có chút cảm tình với anh, cô bị tính cách ấm áp nhẹ nhàng của anh chinh phục.1
Nếu bây giờ cô cứ kiên quyết muốn ly hôn chỉ vì Dương Hữu Bằng thì chắc chắn cô sẽ bị người đời dị nghị, ba mẹ của cô cũng sẽ xấu hổ với mọi người và cô biết Dương gia sẽ không bao giờ chấp nhận cô...
Thay vì như vậy cô sẽ chấp nhận hiện tại, nhìn về tương lai...và tương lai đó cô có Mộ Duật Hành.1
Dù biết yêu một người rất khó, quên một người càng khó hơn nhưng cô cũng muốn thử, thử xem trái tim của cô có yêu Mộ Duật Hành hay không.1
- Lạc Băng, cậu có còn liên lạc với Vũ Thiếu Phàm không?
- Không, từ lúc mình đồng ý kết hôn thì mình không còn gặp hay liên lạc gì với anh ấy hết. Chắc anh ấy rất hận mình.
Trên mặt của Châu Lạc Băng không giấu được sự buồn bã, Vũ Thiếu Phàm chính là người cô yêu và đến hiện tại vẫn vậy. Nhưng bây giờ chắc anh đã có gia đình, có vợ, có con.
Trình Ngữ Lam thở dài, nhìn sắc mặt của Châu Lạc Băng thì cô cũng đã hiểu.
Cả hai đang nói chuyện với nhau thì Dương Hữu Bằng đi tới cản đường cả hai... Anh là muốn tìm Trình Ngữ Lam.
- Ngữ Lam, mình đi đây một chút.
Châu Lạc Băng lịch sự bỏ đi, để không gian cho Trình Ngữ Lam và Dương Hữu Bằng nói chuyện.
- Ngữ Lam, tại sao anh gọi em không nghe máy, anh nhắn tin em không trả lời?
- Hữu Bằng, đừng tìm em nữa, chúng ta đã kết thúc hơn một năm trước rồi. Em bây giờ đã có chồng, anh không sợ nhưng em sợ.
Trình Ngữ Lam lùi ra xa Dương Hữu Bằng. Ở đây là trung tâm thương mại có rất nhiều người qua lại. Cả anh và Mộ Duật Hành đều là người có danh tiếng ở thành phố S, nếu để báo chí biết được thì sẽ ảnh hưởng đến cả hai và cả gia đình của cô.
- Chúng ta tìm một nơi để nói chuyện được không? Anh có chuyện muốn nói với em.
- Em xin lỗi, em có công việc rồi.
Trình Ngữ Lam quay lưng bước đi, Dương Hữu Bằng liền nắm tay kéo cô lại.
- Em có muốn biết tại sao anh lại bị tai nạn không? Chính là Mộ Duật Hành đã ra tay với anh, mục đích là muốn cướp lấy em.1
Trong đầu của Trình Ngữ Lam trở nên quay cuồng, mở to mắt nhìn Dương Hữu Bằng. Tại sao Mộ Duật Hành lại liên quan đến vụ tai nạn giao thông của anh chứ?
- Ngữ Lam, chính Mộ Duật Hành đã làm cho chúng ta xa cách. Anh ta đã âm mưu giết chết anh, nếu anh không may mắn thì chúng ta đã âm dương cách biệt. Em có biết không, anh ta còn cho thuộc hạ sang Mỹ với mục đích là thủ tiêu anh. Em nghĩ, em có thể chung sống với một người máu lạnh như vậy sao?
Gương mặt của Trình Ngữ Lam bỗng chốc đỏ trạch lên. Những lời Hữu Bằng nói là thật sao? Tại sao Mộ Duật Hành lại có thể làm ra những việc như vậy? Từ đầu anh đã lên kế hoạch hết rồi, giết chết người cô yêu để chiếm lấy cô sao? Sao anh hèn hạ, ích kỷ, tàn nhẫn như vậy.
Nhưng không, lúc Hữu Bằng bị tai nạn cô và anh vẫn chưa gặp nhau, thì làm sao có thể chứ.
- Hữu Bằng, anh không được vu oan cho Duật Hành, lúc anh bị tai nạn em và anh ấy vẫn chưa gặp nhau.
- Ngữ Lam, tại sao em lại khờ như vậy, anh ta là cố tình làm như vậy để em không nghi ngờ.
Nước mắt của Trình Ngữ Lam rơi xuống. Phải rồi, Mộ Duật Hành là ai chứ, anh rất nguy hiểm máu lạnh vô tình, không gì là anh không thể làm được.
- Lam, hãy quay về bên anh, anh sẽ bảo vệ em.
Dương Hữu Bằng cầm lấy bả vai của Trình Ngữ Lam kéo ôm vào lòng. Nhìn người con gái anh yêu phải khóc, anh rất đau lòng...
- Tại sao mọi chuyện lại như vậy chứ?
Trong lòng của Trình Ngữ Lam vô cùng đau khổ. Cô đã buông bỏ mọi thứ để chấp nhận anh, nhưng tại sao anh lại là người gây ra vụ tai nạn của Hữu Bằng. Anh còn cho người sang Mỹ giết chết Hữu Bằng. Tại sao con người của anh lại có thể độc ác đến thế...anh làm như vậy bảo cô phải sống bên anh làm sao đây?1
Chấp nhận anh như thế nào đây?
Yêu anh cách nào đây?
- Ngữ Lam, tại sao em lại khờ như vậy, anh ta là cố tình làm như vậy để em không nghi ngờ.
❤ Like, Vote, và theo dõi tài khoản ủng hộ em nhé❤1