Chương 62: Triển lãm tranh
Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?
Giữa tháng bảy, phòng trưng bày mỹ thuật mở cửa như dự kiến.
Vùng ngoại ô Thành Đông hiếm khi sôi nổi thế này, đủ loại xe con đậu kín bãi gửi xe cách phòng trưng bày mỹ thuật không xa, cho dù nhiệt độ không khí có cao đến mấy cũng không thể đỡ nổi với sự nhiệt huyết muốn ra ngoài chơi của mọi người vào cuối tuần.
Giản Mặc Thư đã đi vòng quanh bãi gửi xe gần đó nhiều vòng nhưng vẫn không tìm thấy được chỗ trống, anh rất bất lực, vì trước khi ra ngoài để lỡ mất chút thời gian, vậy mà nơi này lại đầy nghẹt, có thể thấy việc tuyên truyền của phòng trưng bày mỹ thuật đã làm rất tốt.
Thấy những chiếc xe khác cũng chạy quanh gần đó, Giản Mặc Thư quay đầu bàn bạc với Du Hoạ: “Anh đến nơi khác tìm chỗ đậu, bên ngoài nóng, em vào phòng trưng bày mỹ thuật ngồi đợi anh trước được không?”
Du Hoạ gật đầu, cầm dù che nắng và thư mời của phòng trưng bày mỹ thuật đưa cho anh: “Vậy em đứng ngay phòng triển lãm gần cửa chính, anh đến thì điện thoại cho em.”
“Được, nếu nhiều người quá thì cứ tìm nơi nào thoáng mát rồi đi dạo một chút.”
Chiếc Land Rover dừng dưới bóng râm dưới một tán cây nào đó, Du Hoạ nhảy xuống xe vẫy vẫy tay với Giản Mặc Thư, đạp lên bóng râm dưới chân rồi men theo con đường nhỏ đi vào cửa chính phòng trưng bày mỹ thuật.
Chỗ soát vé ngay cửa đã xếp một hàng dài, Du Hoạ cầm thư mời đi thật nhanh, thuận lợi bước vào phòng trưng bày mỹ thuật.
Trước bức tường treo tranh trong phòng trưng bày toàn bộ đều bị bao quanh thành một khoảng trống, tất cả những người đến xem đều tụ lại một chỗ, âm thanh máy ảnh liên tục vang lên, trộn lẫn với tiếng nói chuyện, rất ồn ào.
Trong dòng người chen chúc, Du Hoạ bất ngờ không kịp đề phòng bị người bên cạnh chen một cái, suýt nữa té ngã, may là một bàn tay kịp thời đưa ra giữ chặt vai dìu cô đứng vững.
“Cẩn thận, không sao chứ?”
Du Hoạ thở phào, đứng thẳng người lên nhìn người trước mặt.
Chủ nhân của bàn tay đó là một người phụ nữ ăn mặc rất tinh tế, chiếc váy dài bằng tơ ôm sát người kết hợp với một chiếc nón nhỏ, đeo thêm cặp mắt kính màu vàng cánh én, gương mặt dịu dàng, nhìn chắc cũng trêи dưới bốn mươi.
“Không sao, may là có cô kéo cháu một cái, cảm ơn cô.”
“Khách sáo gì chứ.” Người phụ nữ cười híp mắt vỗ nhẹ vai Du Hoạ: “ Ở đây nhiều người, con gái
dễ va chạm qua lại, một mình cháu phải chú ý an toàn đó.”
Du Hoạ đối với người phụ nữ trước mặt có một hảo cảm kỳ lạ, không kìm được mà giải thích vài câu: “Cháu không đến một mình, còn có bạn trai cháu nữa.”
“Bạn trai cháu đâu, sao lại yên tâm để một cô gái như cháu ở đây?” Không biết có phải là ảo giác của Du Họa không, sắc mặt người phụ nữ dường như tối lại.
“Cảm ơn cô đã quan tâm.”Du Hoạ có chút buồn cười, lại thấy rất ấm áp, phòng trưng bày mỹ thuật không đến nỗi có kẻ xấu kéo cô đi mất đâu nhỉ.
“Anh ấy đi đỗ xe rồi, sợ ngoài trời nóng quá nên mới bảo cháu vào trước đợi anh ấy.”
“Ừm.” Người phụ nữ gật đầu, động tác nâng mắt kính cực kỳ cao thâm khó đoán.
“Vậy cô không làm phiền cặp tình nhân trẻ hẹn hò nữa.” Người phụ nữ tạm biệt Du Hoạ xong thì nhanh chóng rời đi.
Du Hoạ nghiêng đầu, khó hiểu nhìn chăm chú vào bóng lưng có thể dùng từ “cực kỳ vui vẻ” để hình dung kia biến mất trong đám người, quyết định tạm thời quên sự việc xen ngang này đi.
Cô len ra khỏi đám người, thuận theo kí ức lần trước đến phòng trưng bày mỹ thuật, đi từ từ đến phòng trưng bày các tác phẩm của các nghệ thuật gia ở Giang Thành. Phòng trưng bày nằm ở cuối hành lang, người đi đến đây không nhiều, Du Hoạ rất thuận lợi đi đến trước một bức tranh.
Trong tranh là một gốc cây lớn đã khô héo, điều khác lạ ở đây là gốc cây đang bay trong không khí, trêи những nhánh cây với cành lá đan xen có một tổ chim, chiếc tổ chim chịu sự ảnh hưởng của nắng gió mưa hằng năm đã lung lay sắp đổ, một chú chim không biết tên đậu trêи cành cây bên cạnh, rõ ràng đã có một đôi cánh lớn, thế nhưng lại cố chấp bảo vệ tổ chim, không muốn rời đi.
Sắc trời hoang vu, chú chim ôm lấy cánh mình rụt lại thành một khối tròn, dường như cả thế giới chỉ còn sót lại một mình nó là sinh vật sống. Thế nhưng lại có một chiếc thang dài bắc lên nhánh cây bay lơ lửng đó, từ mặt đất thẳng lên đến nhánh cây cao cao, phía sau gốc cây có đôi tay con người ló ra, một bàn tay chạm vào tổ chim, bàn tay còn lại hướng lên trêи rồi mở ra, kêu gọi những chú chim nhảy vào lòng bàn tay ấy.
“Sao lại ngẩn ra vậy?”
Vòng eo nhỏ được bàn tay người đàn ông ôm chặt, Giản Mặc Thư tiến sát đến rồi cọ cọ lên mặt cô.
“A——”Du Hoạ nhẹ kêu lên một tiếng, khi hơi thở quen thuộc bao trùm bầu không khí xung quanh, cô lại thả lỏng ra: “Thầy Mặc Thư, sao thầy lại ở đây?”
“Gửi tin nhắn cho em, em không trả lời, cũng không thấy em đứng trước cổng, vậy nên anh vào đây tìm.”
Du Hoạ lấy điện thoại ra, quả nhiên thấy Giản Mặc Thư gửi tin nhắn hỏi cô ở đâu, nhìn lại thời gian, vậy mà cô đã đứng ngẩn ngơ trước bức tranh trước mắt mất mười mấy phút.
“Xin lỗi mà.”
Giản Mặc Thư véo mặt cô tỏ ý tha thứ: “Bây giờ có thể nói cho thầy Mặc Thư về bức tranh này của em rồi chứ?”
Tuy lúc đầu bức tranh này là do anh chọn, thế nhưng quyết định và sửa chữa toàn bộ do một tay Du Hoạ hoàn thành, về việc nội dung cụ thể của bức tranh này là gì, đến bây giờ anh vẫn còn mờ mịt.
Du Hoạ “vâng” một tiếng, chỉ vào bức tranh: “Chính là trải nghiệm của em đó, chú chim là em, cây là bố, người là thầy.”
Gốc cây to và chim, rõ ràng là hai vật hoàn toàn khác nhau, cây cho chim chốn nương thân, chỉ là chốn nương thân này cũng thuận theo nhánh cây mà từ từ đổ nát, chú chim lớn lên không muốn rời đi, sợ rằng nơi nương thân này sẽ tan nát, thế nên chú chim cứ tự giam cầm mình trong một cái tổ chim trống trơn cô độc. Thế nhưng vào một ngày nào đó, có một người cứ thế mà bắc thang lên, muốn phá đi sự cản trở của trọng lực đến tiến thẳng đến nơi ở của chú chim, đưa ra bàn tay đầy thiện ý với chú, nguyện chấp nhận nơi nương thân rách nát và linh hồn đã vỡ vụn của chú, đưa chú vào trong sự bảo vệ của mình.
Nhân vật chính trong bức tranh rõ ràng là chim, thế nhưng trung tâm kết cấu và màu sắc đều nghiêng về người đang giải cứu nó, nhìn qua một cái, thứ người ta để ý trước tiên lại là đôi bàn tay cẩn thận dè dặt mà tràn đầy sự dịu dàng kia.
Có lẽ tác giả cũng không phát hiện cô đang mang thứ tình cảm thế nào lúc vẽ, thế nhưng bức tranh được bày ra sớm đã làm lộ bí mật cô cất giấu trong tim mình, chỉ có những người khán giả riêng biệt mới có thể xem hiểu được.
Giản Mặc Thư quay đầu nhìn cô, Du Hoạ cúi đầu, vành tai hơi đỏ, anh dùng môi đóng dấu lên một cái rồi liền thả ra, Du Hoạ lại hệt như bị bỏng, bụm tai lại nhìn anh.
“Thầy Mặc Thư, thầy làm gì…”
“Thích em.”
Đường bóng thẳng bất ngờ này đánh Du Hoạ một phát đầu óc quay cuồng, tai vang lên tiếng ong ong, cảm giác tê rần từ tai truyền đến tận trong tim, hệt như có một bàn tay giữ chặt tim cô, nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực cực kỳ rõ ràng.
“Sao, sao đột nhiên…”
Du Hoạ cảm thấy mình trở thành một người nói lắp, lời nói cứ kẹt trong cổ họng không phát được thành lời, giống như đang tết lại với nhau.
Giản Mặc Thư thấy dáng vẻ Du Họa đỏ mặt hoảng loạn không biết làm gì trong lòng anh, chỉ cảm thấy cô như một quả anh đào tươi đẹp, vô cùng khiến người ta hài lòng: “Trong tranh của em không phải nói với anh như vậy sao?”
“Hả…?”
Du Hoạ ngẩn ngơ, khi nào cô…
Giản Mặc Thư không quan tâm cô hiểu hay không, anh ôm Du Hoạ vào lòng, mượn sự che chắn của cơ thể rồi cúi đầu hôn lên trán cô một cái: “Anh cũng yêu em.”
Loảng xoảng——
Giọng nói bất ngờ vang lên bên tai, giống như có người nào không cẩn thận đụng trúng thứ gì đó.
Du Hoạ giữ lấy vai Giản Mặc Thư rồi từ trong lòng anh ló đầu ra, nhìn thấy người phụ nữ lúc nãy vừa dìu cô đang giữ lấy lan can để đứng vững.
“Cô không sao chứ?”
Không ngờ nghe được Du Hoạ lên tiếng, người phụ nữ run mạnh một cái, xoay người rời đi.
Giản Mặc Thư lúc này cũng quay đầu, anh híp mắt lại, nhìn theo bóng lưng vội vàng bước đi, mở miệng: “Mẹ, mẹ chạy gì chứ?”
Người phụ nữ dừng bước, lộ ra nụ cười ngại ngùng nhưng không mất lịch sự: “Trùng hợp ghê nha con trai.”
Du Hoạ nhìn người phụ nữ gỡ cặp kính màu vàng dùng để ngụy trang xuống, lộ ra đôi mắt giống hệt Giản Mặc Thư, cô ngẩn người lặp lại một lần: “Mẹ——?”
“Ơi~” Mẹ Giản cười cong mắt, thản nhiên nhận lấy tiếng gọi này.
“...”
Giản Mặc Thư cúi đầu suy nghĩ lại bản thân mình, cuối cùng rút ra kết luận: Sự mặt dày của anh, quả nhiên được di truyền từ mẹ ruột của mình——Phu nhân Chu Tịnh.