Chương 59: Dệt chuyện
Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?
Du Hoạ mau chóng thu ánh mắt lại, cố gắng tập trung sự chú ý trêи tấm giấy vẽ trống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng trong đầu lại không thể khống chế được mà hiện lên đủ mọi chi tiết ɖâʍ loạn trong tranh, sắc mặt càng lúc càng đỏ, đến cuối cùng thì đầu óc ngượng ngùng đến nỗi muốn vùi thẳng vào trước ngực.
Giản Mặc Thư đứng sau cô mấy bước, thu hết tất cả vào trong tầm mắt.
“Vẽ không đẹp hả?”
“...Khá, khá đẹp.”
Giản Mặc Thư đưa bức tranh đến trước mặt Du Hoạ: “Lúc học về nhân thể thì không dám nhìn nam khoả thân, nữ khoả thân thì dám rồi nhỉ? Đây còn là cơ thể của bản thân em, nhìn xem, đẹp biết bao nhiêu.”
Du Hoạ lắc đầu: “...Em không xem!”
Cô từng quan sát tác phẩm nhân thể kinh điển của các bậc thầy ở những Viện mỹ thuật khắp mọi nơi, không hề cảm thấy chút sắc khí* nào khi nhìn nhân thể khoả thân trong tranh, ngược lại thấy mỗi một đường nét, mỗi một vệt màu đều tràn đầy cảm giác nghệ thuật.
*Sắc khí: có mị lực, sức mê hoặc, khiến người khác nảy sinh hứng thú.
Thế nhưng bây giờ người mẫu khoả thân tiêu chuẩn trong tranh lại trở thành bản thân mình, cho dù Giản Mặc Thư có vẽ đẹp đến mấy đi nữa thì cô cũng không dám xem, trong lòng chỉ còn sót lại sự xấu hổ và nhục nhã.
“Vậy thầy Mặc Thư kể cho em nghe câu chuyện phía sau bức tranh này, có muốn nghe không?”
Du Hoạ đỏ mặt ngẩng đầu lên liếc nhìn anh một cái, lộ ra chút tò mò, Giản Mặc Thư cười cười: “Thật ra rất đơn giản.”
Vào một lần nào đó, thiên sứ đến nhân gian chơi thì có tình yêu sét đánh với một hoạ sĩ mang vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú. Vẻ ngoài của thiên sứ có tốc độ trưởng thành rất chậm, cho dù cô đã sống hơn một trăm năm trêи thiên đường thì vẫn mang dáng vẻ của cô nhóc mười hai, mười ba tuổi. Thế là thiên sứ biến hoá thành bộ dạng của mình sau khi lớn, rất nhanh sau đó đã khiến hoạ sĩ chấp nhận cô, thành công trở thành người yêu của anh.
Do đây chỉ là phép thuật về mặt thị giác, để tránh việc bị phá vỡ, trước giờ thiên sứ đều không cho anh chạm vào cô, thậm chí yêu cầu nắm tay cũng bị từ chối hết thảy, lâu dần, lòng chàng hoạ sĩ nảy sinh sự chán nản, tưởng rằng thiên sứ chỉ đang chơi đùa với anh chứ không hề muốn ở bên anh thật sự.
Thiên sứ sốt ruột, lại sợ sau khi nói ra bí mật của mình sẽ càng khiến chàng họa sĩ tưởng rằng cô đang lừa dối anh, thế là cô chủ động bỏ đi hai ngày, trở về cầu xin Vua của các vị thần để học pháp thuật có thể nhanh chóng lớn lên, song, Vua của các vị thần không đồng ý.
Thế nhưng thiên sứ trộm được cách để cơ thể mình lớn nhanh, cuối cùng cô cũng trở thành dáng vẻ trong mắt chàng hoạ sĩ, cực kỳ hứng thú quay trở về nói rằng bọn họ có thể thân mật rồi. Đêm đó, chàng hoạ sĩ cùng cô lăn lộn trêи giường, chàng hoạ sĩ bị cấm ɖu͙ƈ quá lâu cực kỳ mạnh mẽ, “làm” thiên sứ đến chết đi sống lại.
“Đấy, chính là bị làm thành thế này.”
Du Hoạ đang nhập tâm nghe, lập tức nhìn theo hướng ngón tay của Giản Mặc Thư, nàng thiên sứ toàn thân đầy dấu vết của tình yêu bỗng đập vào mắt.
“Này----!”
Giản Mặc Thư nhấn chặt cái đầu đang xù lông của Du Họa: “Vẫn còn một chút…”
Thiên sứ tỉnh lại thì phát hiện không biết cánh của mình đã lộ ra từ lúc nào, mà cô lại không thể nào thu lại được. Lúc này cô mới thấy dưới giường được bố một trận pháp kỳ quái, giam cầm những hành động của cô.
Lúc này, chàng hoạ sĩ xuất hiện, anh nói đã bắt được cô rồi thì sẽ không thả cô đi nữa. Thì ra chàng hoạ sĩ đã từng vô tình phát hiện ra đôi cánh mà thiên sứ không cẩn thận để lộ, anh biết rõ khoảng cách giữa hai người họ, thiên sứ có thể rời khỏi anh bất cứ lúc nào để đi đến một nơi anh có cố gắng cả đời cũng không thể nào đến được, anh lại không còn cách nào, chỉ có thể hành động trước để chiếm lấy ưu thế, nhốt cô ở nơi mà ngày nào anh mở mắt ra thì liền có thể nhìn thấy.
Từ đó, cuộc sống của thiên sứ đã dừng lại thành bức tranh này.
“Đây, đây rốt cuộc là câu chuyện ở đâu vậy…?”
“Anh bịa ra.” Giản Mặc Thư trả lời dứt khoát.
“...”
Giản Mặc Thư đặt một tay lên lưng Du Hoạ, ngón tay gộp lại thành hình móng vuốt, bắt lấy một cụm không khí trống rỗng.
“Bắt được cánh của Hoạ Hoạ rồi, anh cũng sẽ không thả em đi đâu, hiểu không?”
“Sao em lại phải đi chứ…” Du Hoa rụt vai.
“Thế nên là,” Giản Mặc Thư vuốt dọc xuống theo xương sống cô, giọng nói cực kỳ sâu xa: “Hoạ Hoạ nhất định phải chịu nổi thầy Mặc Thư, anh mới có thể yêu thương em hơn.”
Du Hoạ cũng nghe ra được, câu chuyện này của Giản Mặc Thư là đang trêu chọc cô, thiên sứ mang gương mặt của cô, người yêu lại là hoạ sĩ, chẳng phải đang nói cô và anh sao?
Hôm qua anh chơi trò chơi chủ tớ mất mặt kia đến mức cô mỏi eo đau lưng, dẫn đến việc cô dính chặt lên giường cả một ngày, thế này mà còn hy vọng có lần sau? Không thể nào!
Giản Mặc Thư nhìn biểu cảm tức tối của Du Hoạ, ngược lại cũng chẳng lo lắng chút nào, chỗ nào của cô cũng mềm, tim mềm, cơ thể càng mềm hơn, chỉ cần gợi lên ɖu͙ƈ vọng của cô thì chẳng phải anh muốn làm thế nào thì làm sao.
Giản Mặc Thư đang nhớ lại cơ thể mềm mại yêu kiều của Dư Hoạ trong đầu thì điện thoại anh reo lên, chỉ ghi chú một chữ [Mẹ].
Anh bắt máy.
“Con trai ơi! Khi nào con mới dẫn con dâu về cho mẹ gặp đây?”
Phòng vẽ bỗng nhiên yên ắng, giọng nói trong điện thoại trở nên cực kỳ cao vút.
Giản Mặc Thư bất giác nhìn Du Hoạ một cái, phát hiện Du Hoạ cũng đang nhìn anh, thế là anh che micro lại rồi hỏi cô: “Em nói xem?”
“Em…?” Cô nói thế nào được!
“Hoạ Hoạ chuẩn bị xong để mẹ anh gặp em chưa?”
Du Hoạ cắn môi, bấu vào ngón tay, trong lòng lướt qua rất nhiều cảm xúc, căng thẳng, mơ hồ, không biết làm gì, thế nhưng lúc cô nhìn vào đôi mắt đen mang theo ý cười của Giản Mặc Thư thì toàn bộ đều hoá thành dũng khí, cô nhẹ gật đầu: “Ừm.”