Ba bốn giờ chiều là thời điểm oi bức nhất, Du Họa che ô đi chậm rì trêи đường trường học, đã đổ một tầng hôi mỏng. Cổng trường cách đó không xa, Giản Mặc Thư mặc áo trắng ngắn tay cùng với quần màu xanh sẫm vô cùng thoải mái đứng dưới bóng cây, khoan kɧօáϊ nhẹ nhàng giống như một cậu trai trẻ.
Nhưng Du Họa không có hơi đâu mà thưởng thưởng vẻ đẹp của anh, mắt cô nhìn chằm chằm vào sau lưng anh, từng giờ từng phút đề phòng đột nhiên có người sẽ nhảy ra.
"Làm sao thế?"
Giản Mặc Thư phát hiện cả người Du Họa hơi ủ rũ, tưởng rằng cô không thoải mái, ôm cô vào trong ngực sờ từ trêи xuống dưới, không phát hiện ra có vấn đề gì.
Nằm bên trong vòng ôm mát lạnh, Du Họa cọ cọ ngực anh, mở miệng nói với anh câu đầu tiên từ tối qua đến giờ: "Sáng hôm nay anh đi đâu?"
Giản Mặc Thư cho là cô không giận nữa, vô cùng sung sướиɠ xoa tóc cô: "Đi đón người."
"Là bác gái ư? Bác ấy thật sự muốn tới gặp em?" Du Họa đột nhiên ngẩng đầu, suýt chút nữa đụng vào cằm Giản Mặc Thư.
"Đúng."
Trong lòng Du Họa thắt lại, vô thức nắm ống tay áo ngắn tay lại thành một dúm.
"Nhưng bị anh cản lại rồi."
Giản Mặc Thư nhìn ánh mắt lo sợ bất an của cô, gạt tóc dính trêи mặt cô ra, cười khẽ: "Yên tâm đi, dù bà ấy rất nóng lòng muốn gặp bạn gái nhỏ của anh, nhưng trước khi em chưa chuẩn bị tốt, anh tạm thời sẽ không để cho bà ấy gặp em."
Nghe anh nói vậy, Du Họa thả lỏng không ít, nhưng lại thấy khuôn mắt tuấn tú đột nhiên phóng đại trước mắt mình, sau đó bờ môi nóng lên, cô bị anh hôn lén một cái rồi.
Du Họa sửng sốt, lập tức đẩy Giản Mặc Thư ra, mặt đỏ lên dùng bàn tay che miệng: "Em vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh đâu, không được phép hôn."
"Được, không hôn." Giản Mặc Thư vân vê khuôn mặt cô, cũng không thất vọng, dù sao cũng đã thực hiện được rồi.
Anh vô cùng tự nhiên lấy ô của cô, che trêи đầu hai người, dắt tay cô, che cho cô đi vào trong xe.
Du Họa lén liếc anh, thấy anh vô cùng yên phận mở ô vì thế hạ tay xuống, chia sẻ với anh tin tốt mình đạt được tư cách được phòng trưng bày mỹ thuật chiêu mộ.
"Phòng trưng bày mỹ thuật Thành Đông?"
"Ừm! Nếu như thông qua đề cử của trường hợp và xem xét của tổ ban giám khảo, có thể trưng bày ở đấy đó!"
"Sớm biết Họa Họa sẽ tham gia, lúc đó anh nên chấp nhận lời mời làm giám khảo mới đúng."
"Thầy Mặc Thư được mời à? Bao giờ vậy?"
Mặt Du Họa ngạc nhiên, cô lại không hề biết chuyện này?
"Một tháng trước. Trong phòng trưng bày mỹ thuật đó
THÊM NHIỀU NỘI DUNG HẤP DẪNAdskeeper
Giãn tĩnh mạch ở chân? giảm trong 3 ngày!
Vòng trầm hương 108 hạt thu hút vượng khí, tài lộc và may mắn
Làm điều này ngày 2 lần - thoát vị đĩa đệm sẽ cải thiện
Mồ hôi tay,mồ hôi chân - dành 3 phút đọc khô sạch đến già
có một quản lý cấp cao trước đây từng qua lại với nhà anh, ông ấy biết anh là họa sĩ tranh sơn dầu nên mời anh."
Giản Mặc Thư liếc mắt trêu chọc: "Tiếc là anh từ chối rồi, nếu không thì có thể cho Họa Họa đi cửa sau rồi."
"... Còn lâu em mới cần đi cửa sau!" Một tháng trước cô còn chưa chính thức quen thầy Mặc Thư.
Du Họa xẹp miệng, không nhịn được hỏi: "Cho nên, vì sao thầy Mặc Thư từ chối?"
"Bởi vì..." Giản Mặc Thư trầm ngâm một chút, dường như là đang cân nhắc lý do từ chối: "Tác phong của người kia không tốt lắm."
"?"
Anh không để cho Du Họa hỏi tiếp nữa: "Có muốn đi phòng trưng bày mỹ thuật xem thử không? Anh có thể dẫn em vào."
"Muốn!"
Bức tường bên ngoài màu nâu tối của phòng trưng bày mỹ thuật được từng hàng cây bao quanh, người đi đường men theo lối đá sỏi rộng rãi vào là có thể đi thẳng tới cửa vào của phòng trưng bày.
Giản Mặc Thư gọi điện thoại cho vị quản lý kia ở cửa ra vào, mà cũng đúng lúc quản lý dẫn người đi thăm quan bên trong phòng trưng bày mỹ thuật, vì vậy quyết định tự mình đến cửa đón Giản Mặc Thư vào.
Nghe được có người sắp tới, Du Họa vội vàng giải quyết món điểm tâm mua trêи đường cho xong, tự mình sột soạt cắn một ngụm to, cuối cùng đưa tay đút vào miệng Giản Mặc Thư một cái.
Thuận lợi tiêu diệt điểm tâm xong, người cũng xuất hiện ở cửa ra vào.
Người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục tiêu chuẩn, thân hình cao to, nhìn qua tóc được chải chuốt cẩn thận, cả người ăn mặc rất ra dáng quý ông.
Giày cao gót màu đen giẫm trêи nền đất bóng loáng, phía sau ông ta còn có một bóng dáng thướt tha, dáng người có lồi có lõm được chiếc váy đen dài tới gối có thắt lưng phù hợp bọc lấy, trêи vai còn khoác một chiếc áo khoác ren màu trắng.
Không may là Du Họa lại rất quen mắt với bộ quần áo này, sáng nay cô mới nhìn thấy.
... Tần Nhĩ Na?
***