Đùa gì vậy trời.
Sẽ…bị làm chết đó!
Nghe vậy, Du Họa theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng chân nhỏ còn treo trêи đai rung, nhất thời không nhúc nhích được, Giản Mặc Thư nhân cơ hội từ bàn điều khiển đem cô ôm lại đây.
Du Họa nghiêng người nằm trong lòng Giản Mặc Thư, lộ ra tiểu huyệt bên trong, bị bàn tay to lớn khảy khảy trêu đùa chỗ lồi ra vài cm.
Ngón trỏ và ngón giữa của Giản Mặc Thư khép lại cùng một chỗ, từ từ cắm vào, tựa như con cá ở trong hang động chui qua chui lại trái phải, thỉnh thoảng ấn vào một chỗ nhạy cảm, khiến Du Họa khẽ thở dốc.
Chỉ chốc lát, « nguồn nước ngầm » bên trong động đào nguyên một lần nữa được đào ra bởi ngón tay người đàn ông, theo động tác của anh mà phát ra tiếng ồn ào.
Giản Mặc Thư cảm giác ẩm ướt không sai biệt lắm, rút ngón tay ra đỡ Du Họa dậy, để cô nằm úp sấp lên bảng điều khiển, lưng đưa về phía anh, xương bướm lõm sâu xuống.
“Bé ngoan, ngậm lấy em trai anh cho tốt nhé.”
Côn thịt tỏa nhiệt độ nóng bỏng chống ngay chân tâm, Giản Mặc Thư lấy ngón cái tách ra hai mảnh thịt trai mềm mại, lộ ra huyệt khẩu chảy nước, thả người đâm vào.
Quy dầu to lớn một đường thẳng tiến, không ngừng đẩy ra vách thịt bên trong, hầu như không tốn chút sức lực gì liền tiến vào bên trong huyệt thịt mềm mại,
Tư thế nhập từ phía sau lúc này có thể tạo ra loại cảm giác nhạy cảm mà tư thế bình thường hoàn toàn không thể chạm tới.
“Ưm…” Du Họa hơi khó chịu vặn vẹo ʍôиɠ một cái, lại đem côn thịt bên trong nuốt vào sâu hơn một chút.
Giản Mặc Thư cầm tay vịn máy chạy bộ, nhốt giữa Du Họa giữa anh và bàn điều khiển, có thể mặc anh muốn làm sao thì làm.
“Họa Họa nhấn công tắc đi em, tự mình điều chỉnh thiết bị.”
Du Họa cúi đầu đánh giá từng hàng nút phía dưới. Bàn điều khiển là màn hình cảm ứng, cô đặt ngón tay trêи nút công tắc, máy chạy bộ dần dần khởi động. Cô chọn tốc độ chạy chậm nhất, tương đương với đi bộ nhanh.
Băng tải dưới chân bắt đầu lui về sau chuyển động, hai tay cô cầm tay vịn, chân tâm ngậm một cây cự vật, khó khăn bước đi.
Theo động tác hai chân không ngừng đan xen, tường thịt non mềm mại từ các góc độ trái phải ma sát lấy cự vật, các nếp gấp thịt bị từng sợi gân xanh trêи thân gậy chiếm giữ, nhào nặn, cẩn thận mà chiếu cố đến từng chỗ ngứa.
Ngay từ đầu Du Họa còn cố gắng xem nhẹ từng trận kɧօáϊ cảm mà bên trong huyệt thịt truyền tới, hai chân nghiêm túc bước đi bằng tư thế vặn vẹo, nhưng cùng lúc đó Giản Mặc Thư cũng dính sát vào cô cùng nhau cất bước, mỗi một bước đi miệng t.ử ƈυиɠ cô sẽ bị quy đầu nhẹ nhàng va chạm một cái, cắm thẳng đến hoa tâm ứa ra nước.
Côn thịt bên trong không ngừng đâm vào chỗ mẫn cảm, kɧօáϊ cảm không ngừng tích lũy, sự chú ý từ máy chạy bộ của cô cũng từ từ dời đi, chỉ lo dẩu ʍôиɠ nuốt lấy cái đồ vật kia, dưới chân bước chân ngày càng chậm, Du Họa ngửa đầu, hai mắt đầy sương mù, đôi môi hé mở thành một khe nhỏ, lộ ra một đoạn đầu lưỡi, biểu tình trêи mặt dường như khó cảm nhận được lại dường như cực kỳ sảng kɧօáϊ.
Thân thể hai người dán sát vào nhau, Giản Mặc Thư tự nhiên phát hiện ra cô bạn gái nhỏ của mình đang lười biếng, eo ʍôиɠ nhún nhún, đụng phải cô hét ầm lên.
Anh tiến đến bên tai cô, cắn lấy vành tai cô, ɭϊếʍ răng, mở miệng mập mờ uy hϊế͙p͙: “Xem ra Họa Họa của chúng ta muốn gia tăng độ khó nhỉ?”
Không đợi Du Họa phản ứng, hai chân Giản Mặc Thư đạp lên mép máy chạy bộ ổn định lại cơ thể, côn thịt bên trong tiểu huyệt đưa đẩy lên.
Du Họa vốn dĩ cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì động tác, tiểu huyệt tự nhiên bị đánh úp, cả người chợt nằm trêи bàn điều khiển, nhưng mà băng tải dưới chân không đợi người, vẫn đều đặn hoạt động với tốc độ như trước, vì để tránh cho té ngã, Du Họa chỉ có thể đem phần lớn trọng lượng cơ thể đặt ở nửa người trêи, hai chân di chuyển.
Chỉ là phía dưới không chỉ muốn duy trì cân bằng, còn phải chịu đựng lực công kϊƈɦ của côn thịt, đối với Du Họa mà nói thật sự khó khăn.
Cái cự vật không nói lý kia điên cuồng trong cơ thể cô mà cắm, mà động, sức mạnh lớn đến đáng sợ, mỗi lần thúc đến cô chúi về phía trước, hai đỉnh nhọn cùng nhũ thịt đồng nhất bị ép trêи mặt bàn điểu khiển lạnh băng, tường thịt bên trong cũng theo đó mà co rút lại, kẹp chặt lấy côn thịt cứng rắn bên trong đang muốn to ra thêm thêm vài phần, nặng nề xuyên qua thịt non mà đâm vào t.ử ƈυиɠ yếu ớt.
Huyệt thịt mềm mại bị quấy rối làm cho nước nôi đầm đìa, mật dịch trong suốt từ nơi riêng tư đang gắn bó chặt chẽ của hai người văng tung tóe, nhỏ giọt khắp nơi trêи băng tải màu xám tro của máy chạy bộ, biến thành màu xám đậm, theo chuyển động của máy chạy bộ, toàn bộ diện tích băng tải từ từ hiện đầy màu xám đậm, tất cả đều là chứng cứ yêu thương của hai người.
“Hu hu hu… em từ bỏ…”
Nhưng mà cho dù Du Họa có lòng muốn dừng lại, băng tải chuyển động cũng sẽ không khiến cô dừng lại. Tại lúc cô tự chủ động đong đưa hai chân lẫn nhau cọ xát cùng với sự tấn công mãnh liệt bên trong của côn thịt, tiểu huyệt càng ngày càng nóng, dường như muốn đem cái chày sắt bên trong cơ thể nung chảy.
“Bé ngoan, kiên trì thêm chút nữa.”
Giản Mặc Thư tăng nhanh tốc độ, côn thịt bên trong ra sức hướng thịt non mềm mại đâm vào, dường như hai túi da cũng ham vui mà muốn cùng nhau vùi vào trong, muốn tách cô ra làm đôi.
Kɧօáϊ cảm không ngừng đánh úp, thân thể Du Họa tựa như bị điện giật, hơi hơi co quắp, tiết một đợt lại một đợt. Tiểu huyệt đã bị đâm đến tả tơi, lầy lội như bơ chảy, nhưng côn thịt phía sau vẫn như cũ không có ý tứ bỏ qua cho cô.
Không được… Như vậy không được… Cô không chịu nổi…
Du Họa khóc nức nở, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là nhanh chóng chấm dứt trận làʍ ȶìиɦ điên cuồng này của họ.
Muốn cho máy chạy bộ dừng lại…
Du Họa cố gắng chống đỡ cơ thể, nhưng mà trước mặt cô là các hàng nút mơ hồ.
Đậu xanh….
Cái…cái nào là công tắc?
Giản Mặc Thư lại thúc một cái, đầu nhũ Du Họa không cẩn thận chống đỡ lên bàn điều khiển, chạm vào một cái nút, tốc độ vốn đang là nhỏ nhất đột nhiên tăng nhanh.
“Á——-!”
Du Họa không kịp chuẩn bị, bị gia tốc máy chạy bộ đảo ngược, liền kéo theo Giản Mặc Thư cùng nhau ngã xuống trêи máy chạy bộ, bị băng tải chuyển đến trêи sàn nhà. May mà Giản Mặc Thư ở giây cuối cùng nghiêng người đem cô bảo hộ trong lòng ngực, hai người không có bị thương.
Vốn là nhanh đến cao trào, Giản Mặc Thư té ngã một cái liền bắn, Du Họa vẫn còn đang trong suy nghĩ sợ hãi đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng lấp đầy t.ử ƈυиɠ, lại một lần nữa mà hoảng sợ
Vì vậy tϊиɦ ɖϊƈh͙ rót vào trong nháy mắt liền biến thành nước mắt chảy ra.
“Hu hu hu, đồ đáng ghét, em không để ý tới anh nữa…”
——————
A… Không ngờ kết cục lại là lật xe nha, Giản Mặc Thư anh cũng sẽ có hôm nay (? )
╮(╯▽╰)╭
Du Họa kinh nghiệm xương máu nhắc nhở: Động tác nguy hiểm, xin đừng bắt chước
(ノдヽ)