Mắt cá chân phải Du Họa tựa trêи cái ống, chân phải chống đỡ toàn bộ cơ thể, chân tâm làm gốc, hai chân mở rộng 100°, phần còn lại tiếp theo hoàn toàn mất khả năng chống cự, chỉ có thể mặc cho người phía sau tùy ý đùa bỡn.
Đầu tiên, bàn tay to ấm áp nắm bắp chân phải Du Họa, giả vờ xoa bóp một chút, sau đó dọc theo đường nét của cẳng chân bóng loáng từ từ trượt đến bên trong bắp đùi cô, Giản Mặc Thư dùng bàn tay vuốt ve bắp đùi thon nhỏ trắng mịn, nghĩ đến nơi đây lưu lại đủ loại ấn ký của anh trong lòng liền cảm thấy ngứa ngáy.
Vùng tam giác bí ẩn khi thì bị vuốt ve một cách êm ái, khi thì bị khiêu khích bởi các ngón tay, sâu trong cơ thể Du Họa không khỏi dâng lên một trận ngứa ngáy, vách thịt non bên trong cũng dần dần mấp máy, huyệt khẩu hơi co rút lại, hướng bên ngoài phát ra tín hiệu xâm phạm.Bàn tay to thế mà có thể không hiểu phong tình, vẫn ở giữa bắp đùi chần chừ, mỗi lần chạm đến cánh hoa mềm mụp liền lộn ngược trở lại, nhất quyết không vượt quá giới hạn, tra tấn cô đến ɖu͙ƈ hỏa đốt người.
Du Họa nhịn không được lên tiếng kêu ngừng: “Anh còn muốn áp bao lâu nữa?”… còn không mau « vào đề chính » đi trời. (ノдヽ)
“Bé ngoan, khởi động nóng người không thể gấp, nhất định phải hoạt động cho giãn gân cốt, nếu không… vận động quá kịch liệt sẽ rất dễ dàng bị thương nha.”
Giản Mặc Thư giải thích thiệt là nghiêm túc, người cũng ngồi xổm dưới hạ thể của người ta luôn, ngón tay tách hai mảnh thịt hoa màu mỡ sang hai bên, kề sát vào cẩn thận kiểm tra bên trong đóa hoa đã có chút sương sớm: “Để anh xem em có chuyên tâm làm nóng người hay không.”
Ánh mắt người đàn ông sáng rực và nóng bỏng, dường như muốn thiêu cháy luôn cái miệng nhỏ đói khát đang không ngừng co rút kia luôn. Một dòng chất lỏng ấm nóng từ sâu trong cơ thể chầm chậm chảy ra, Du Họa đỏ mặt không dám nhìn anh.
“Em có chuyên tâm làm mà…”
“Thật không? Vậy sao cái miệng này lại nhỏ như vậy?” Giản Mặc Thư vươn hai ngón tay nhẹ nhàng đâm vào huyệt khẩu: “Em nhìn nè, ngay cả hai ngón tay của anh đều không đâm vào được. Chân không mở rộng sẽ không nóng người? Họa Họa như vậy không thể được nha.”
“Nhưng mà, đứng như vậy rất mệt mỏi hu hu hu….” Du Họa mếu máo, cô đã đứng 3, 4 phút, chân trái đau đến không được.
“Để anh giúp em.”
Giản Mặc Thư một lần nữa đứng phía sau Du Họa, cầm lửa nóng đang bừng bừng để ở huyệt khấu, hơi hơi chuyển hông, từng chút từng chút một mở ra đường đi bên trong cái miệng nhỏ, nương theo mật dịch ẩm ướt, từ từ chen vào.
“Ưm——-.”
Bởi vì tư thế mở rộng hai chân, cho dù không có làm động tác khuếch trương, côn thịt cũng vô cùng thuận lợi tiến vào. Đường đi nhỏ hẹp bên trong dần dần bị mở ra, tiểu huyệt trống rỗng rốt cuộc được thô to lấp đầy, Du Họa thỏa mãn phát ra tiếng rêи rỉ yêu kiều: “Thoải mái quá….”
Giản Mặc Thư bị thịt non bên trong kẹp chặt chẽ một cái, thiếu chút nữa không cầm giữ được, thật vất vả ổn định tinh thần, anh vỗ vỗ cái ʍôиɠ nhỏ của cô, giọng nói nghiêm túc: “Em trai của anh là dùng để cho em đứng vững chứ không phải để cho em gái ăn nha, không được cắn, áp chân cho tốt.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy dạy bảo Du Họa, nhưng bản thân anh thì lại đẩy hông, lấy một tốc độ cực kỳ thong thả tiến vào huyệt thịt ướt át, làm cho tiểu huyệt ɖu͙ƈ cầu bất mãn nên mấp máy, tường thịt non bên trong ôm lấy cây gậy thô to mà mài mài, cố gắng hút vào chỗ đang ngứa ngáy ở nơi sâu nhất.
“Còn ăn? Không nghe lời anh nói hả?” Giản Mặc Thư thở hổn hển, bàn tay vươn đến trước nhéo hai luồng mềm mại của Du Họa.
“Hu hu hu… Xin lỗi, em không khống chế được….”
Cái miệng nhỏ nhắn phía trêи của Du Họa thì nhận sai, cái miệng dưới lại bằng mặt không bằng lòng, ra sức ngậm lấy côn thịt, hận không thể đem nguyên cây mà nuốt luôn vào bụng để tiêu hóa.
Côn thịt bên trong vốn dĩ cứng rắn, còn bị huyệt thịt ɖâʍ đãng bên trong chiếu cố, vì vậy càng nhanh chóng trướng to hơn.
Gân xanh trêи trán Giản Mặc Thư nhảy thình thịch, rốt cuộc không phải nhịn nữa, anh đè phần thân trêи của Du Họa xuống, làm cô ôm lấy đùi phải, còn bản thân thì thuận thế cúi người, dán sát chặt chẽ vào phần lưng trơn mịn của cô, eo hông đẩy thật mạnh về phía trước.
“Á—!”
Tiểu huyệt đột nhiên bị đâm vào chỗ sâu nhất, Du Họa nằm úp sấp trêи đùi phải thét chói tai ra tiếng. Cái tư thế ôm chân này làm cho huyệt khẩu thoáng lui về sau vểnh một chút, vừa lúc thuận tiện cho cự vật kia thẳng một mạch đâm vào.
Giản Mặc Thư nằm trêи lưng Du Họa, đôi tay nắm lấy đôi gò bồng đảo của cô, hạ thân như là dã thú điên cuồng đưa vào rút ra bên trong tiểu huyệt mềm mại của cô bạn gái dịu ngoan, mỗi lần tiến vào giống như nhất định sẽ phá vỡ miệng t.ử ƈυиɠ, lại đột nhiên rút ra, chỉ chừa quy đầu ở cửa huyệt, sau đó mạnh mẽ đâm vào, tốc độ cực nhanh, không chút lưu tình ép ra mật dịch cất giữ bên trong.
Vì vậy huyệt thịt chưa kịp cẩn thận nhấm nháp thưởng thức, côn thịt bên trong đã thối lui đến cửa, chờ vách thịt non đỏ tươi co rút lại muốn đem cái đồ ăn ngon kia một lần nữa ăn trở về, khi đó quy đầu cũng mang theo khí thế dời non lấp biển vạch ra đường đi bên trong động, hung hăng đâm vào hoa tâm mảnh mai.
Từ đầu đến cuối quyền chủ động đều do Giản Mặc Thư nắm giữ, Du Hạ chỉ có thể nức nở khóc, thịt non một lần lại một lần bị xuyên thấu qua, mật dịch văng khắp nơi.
“Đổi chân nào.”
Giản Mặc Thư chỉ thị Du Họa đem đùi phải buông xuống đổi chân trái, chỉ là động tác va chạm trong cơ thể cô vẫn không có dừng lại.
Du Họa mới vừa run run rẩy rẩy đem đùi phải ôm xuống, Giản Mặc Thư ở phía sau liền dùng sức đâm tới, chân trái đang chết lặng của cô bèn mất đi cân bằng, cả người yếu ớt ngả về phía trước.
Giản Mặc Thư nhanh tay lẹ mắt, côn thịt chôn bên trong huyệt thịt mới vừa trượt ra nửa đoạn, đã kéo Du Họa trở về hướng mình, phần hông nhấn một cái, côn thịt to lớn lại « Phốc » một tiếng, một lần nữa cắm vào vị trí vừa rồi của nó.
“Hu hu hu…chân em tê quá…”
Du Họa dựa vào trong lòng Giản Mặc Thư, đứng cũng không vững
“Vậy đổi động tác khởi động khác nha.” Giọng nói khàn khàn của Giản Mặc Thư vang bên tai cô, cảm giác tê tê dại dại tựa như điện giật, giống như cảm giác của thịt non bên trong bây giờ vậy.
“Tách chân ra nào, không được cong đầu gối, bàn tay đụng đến mặt đất mới thôi.”
Du Họa tưởng tượng đến kết quả của tư thế kia: phía sau tiểu huyệt hoàn toàn không mở rộng không có lối thoát, cự vật bên trong cơ thể sẽ được nuốt vào với một chiều sâu đáng sợ, thậm chí cúc huyệt cũng có thể bại lộ trong tầm mắt…
“Không, em không được đâu! Chân không còn sức lực, sẽ té ngã á…”
“Anh đỡ em mà.” Hai tay Giản Mặc Thư giữ chặt đùi Du Họa, dưới thân đẩy đây đâm thọc: “Làm nhanh lên em.”
Tiểu huyệt bị côn thịt cường thế chiếm lĩnh, Du Họa chỉ có thể ấm ấm ức ức khom lưng, cố gắng với tới mặt đất.
Giống như cô đã suy nghĩ trước đó, cô càng khom thì càng chìm xuống, côn thịt bên trong cũng bị huyệt đạo nhỏ hẹp chèn ép, càng đâm càng sâu, cuối cùng toàn bộ quy đầu đều đưa vào t.ử ƈυиɠ.
“Tiếp tục.”
Đáng ghét, người đàn ông xấu xa này còn dùng “hai túi da” đánh ʍôиɠ cô nữa chứ.
“Hu hu, đừng đánh Họa Họa mà…”
“Hoàn thành sẽ không đánh.”
May mắn tính mềm dẻo của Du Họa không tính là kém, cho dù huyệt thịt bên trong chôn sâu một cây gậy thô dài, dưới sự cố gắng của cô, bàn tay rốt cuộc cũng chạm được đến mặt đất.
“Được rồi, được rồi….” Du Họa chổng ʍôиɠ lên, hướng Giản Mặc Thư báo cáo tình hình.
Giản Mặc Thư nở nụ cười: “Họa Họa khởi động làm nóng người xong rồi, nhưng anh còn chưa có nha.”
Đầu Du Họa căng ra, hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ, căn bản không kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của Giản Mặc Thư, thì tiểu huyệt đã bị mạnh mẽ đâm đến bạch bạch, hai luồng mềm mại trắng nõn ở giữa không trung không ngừng lắc lư.
Giản Mặc Thư ngửa đầu về sau hưởng thụ, phần eo thì điên cuồng đâm về phía trước, cây gậy bên trong cơ thể vô lực của cô bạn gái nhỏ dính đầy thủy dịch.
Du Họa có nghĩ thầm muốn đứng thẳng người dậy, nhưng chân cô mềm đến không được, thật vất vả tập trung sức lại bị Giản Mặc Thư đánh vỡ, cuối cùng bất đắc dĩ từ bỏ giãy dụa, thả lỏng tiểu huyệt đang cố kiềm chế, tùy ý côn thịt ở t.ử ƈυиɠ yếu ớt đâm vào rút ra.
“Sâu quá….Anh… chậm một chút….Ưm ~~~.”
“Chậm một chút Họa Họa sao có thể chảy nhiều nước như vậy, hửm?”
Dịch thể bởi vì kɧօáϊ cảm của hai người, tiết ra lấp đầy tiểu huyệt Du Họa, bị côn thịt đâm cho từ khe hở tí tách văng ra ngoài, dính đầy hạ thể hai người, gậy thịt bởi vì thường xuyên ma sát mà tạo thành một lớp bọt trắng dính trêи bụi cỏ.
Giản Mặc Thư liên tục kϊƈɦ thích eo đánh sâu vào hoa tâm, kɧօáϊ cảm từng đợt từng đợt một kéo tới, tràn ngập đại não hai người. Thời điểm tích lũy đến mức cao nhất, Giản Mặc Thư nhạy bén đã nhận ra miệng t.ử ƈυиɠ ʍút̼ lấy quy đầu khẽ run lên
Cô muốn cao trào.
Giản Mặc Thư cố ý thả chậm tốc độ đâm vào rút ra, thời điểm lần sau đâm vào, côn thịt đang được thịt non bao bọc đột nhiên rút ra, chỉ cầu làm côn thịt thu hoạch nhiều kɧօáϊ cảm nhất
“Á ! Không được——”
Mặt Du Họa ửng hồng, không biết là do chúi đầu xuống dưới hay là do kɧօáϊ cảm, cả người cô đều mất đi sức lực, toàn dựa vào hai tay giữ chặt bắp đùi của Giản Mặc Thư, miễn cưỡng mới đứng thẳng, gần như là nương nhờ vào côn thịt Giản Mặc Thư bên trong, cao trào phun ra mật dịch trong suốt.
“Chờ anh.”
Hô hấp Giản Mặc Thư dồn dập, đâm thêm vài cái thật mạnh, cùng Du Họa lên đỉnh, tưới đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ t.ử ƈυиɠ Du Họa.
Du Họa còn đang ở trong cao trào tiết ra chất lỏng, đột nhiên bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng bắn vào, lại run run thêm một lần cao trào nữa.
Giản Mặc Thư kéo cô lên, ôm vào trong ngực, bóp cằm cô quay qua nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ khẽ nhếch. Du Họa khẽ nhắm mắt đáp lại anh, cùng Giản Mặc Thư hưởng thụ tư vị tốt đẹp sau khi thể xác cùng tâm hồn giao hòa.
Nhưng mà khi cô cho ra đã kết thúc, thì thật ra nó chỉ là mới bắt đầu.
Giản Mặc Thư ʍút̼ ʍút̼ đầu lưỡi nhỏ của cô, nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt đen cuồn cuộn sóng ngầm.
“Khởi động xong rồi, bây giờ bắt đầu bài tập nào.”
Đậu móa (~ ̄▽ ̄)~ , cô biết ngay mà.