Giản Mặc Thư cơ bản có thể đoán được những chuyện xảy ra sau đó rồi.
Ung thư phổi thời kỳ cuối đồng nghĩa với việc tuyên án tử vong, chỉ nhìn xem có thể bao nhiêu thời gian vùng vẫy ở bệnh viện thôi. Nhưng trước kia cô gái nhỏ nhắc tới việc bố mình đã mất với giọng điệu bình tĩnh như thế này, có lẽ là phải mất rất lâu mới thoát khỏi cảm giác đó.
Có lẽ ở những ngày cuối đời của bố mình, cuộc sống của cô không dễ dàng gì. Cô vẫn luôn nỗ lực vì niềm yêu thích vẽ tranh của bố, lại còn thi đậu khoa Hội họa của học viện mỹ thuật xuất sắc nhất Giang Thành.
Giản Mặc Thư giơ tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt cô, không ngờ lại không ẩm ướt.
"Thầy Mặc Thư, em không sao." Du Họa chụp lấy tay Giản Mặc Thư rồi ôm ở trước ngực: "Thầy đã nói sẽ bảo vệ em."
Đáy lòng Giản Mặc Thư đột nhiên mềm nhũn, cô gái nhỏ của anh khiến người ta quá yêu thích rồi.
"Ngay từ đầu bố không nói cho em biết, tự lén đến bệnh viện trị liệu. Về sau, em vẫn luôn học nội trú ở trường, sau khi về nhà mới phát hiện bệnh án chẩn đoán ung thư mà bố đã giấu, lúc ấy em mới biết được bệnh tình của bố."
"Tuy biết trị không khỏi nhưng bố vẫn luôn muốn cố gắng ở lại với em nhiều ngày hơn. Cho nên ngoại trừ trị liệu ở cơ sở, bố còn tốn nhiều tiền cho việc điều dưỡng và giảm đau ung thư nên đã tiêu hết phần lớn số tiền tiết kiệm, cuối cùng còn thiếu một khoản nợ."
"Cho nên Họa Họa không thích đến bệnh viện, là vì bố em sao?"
Du Họa gật đầu, cọ cọ đầu vào ngực Giản Mặc Thư một hồi.
Cho dù đã thoát khỏi quá khứ không ít nhưng đó là nơi người thân nhất của cô nhắm hai mắt lại, cho nên cô luôn có một loại sợ hãi theo bản năng đối với bệnh viện.
"Tuy em không có quan hệ huyết thống với bố nhưng em muốn giúp bố hoàn thành nguyện vọng của ông ấy."
"Nếu như bố biết em là người mẫu vẽ tranh của danh họa mà ông ấy ngưỡng mộ, ông ấy sẽ rất vui vẻ!"
"Khụ... Đây là vinh hạnh của anh."
Giản Mặc Thư hiếm khi cảm thấy chột dạ.
Vừa gặp mặt đã mượn danh nghĩa công việc khiến con gái nhà người ta cao trào, lại dạy cô tự an ủi, còn dạy sờ côn thịt và giải tỏa giúp anh, cuối cùng còn lừa lên giường rồi ăn luôn. Ngay cả bây giờ nghe cô kể lại chuyện cũ, thế mà bản thân anh lại không có ý tốt mà cắm côn thịt vào trong hoa huyệt non mềm của cô, chuẩn bị làm mật huyệt của cô bất cứ lúc nào.
Nếu như ông ấy thật sự biết hết... Vậy thì sẽ thành phim kinh dị.
Giản Mặc Thư mang tâm trạng phức tạp mà xoa xoa cái đầu nhỏ trước ngực: "Tiếp tục vẽ đi, không phải muốn làm bài tập sao?"
Du Họa co rút hoa huyệt kèm theo vẻ khó hiểu, côn thịt bên trong vẫn còn cương cứng.
"Nhưng mà, vật này sẽ cản trở..."
"Vậy Họa Họa nghĩ cách giúp nó xẹp xuống đi."
Biểu cảm của Du Họa giống như đang thực sự tự hỏi cách giải quyết.
Bình thường lúc giải tỏa chỉ đơn giản dùng tay và hoa huyệt, trong phim tài liệu còn có dùng miệng và cả ngực kẹp lại. Nhưng mà thuốc mỡ bên trong ít nhiều gì cũng đã dính trêи côn thịt của anh, ngoại trừ hoa huyệt, những chỗ khác dính thuốc thì không tốt lắm...
Du Họa đứng dậy, nhấc ʍôиɠ nhỏ lên trêи, để côn thịt trong mật huyệt từ từ trượt ra ngoài.
Cô xoay người lại nhìn, Giản Mặc Thư đã nằm ngửa, bày ra dáng vẻ mặc người chà đạp, biểu cảm trêи mặt tựa như sói xám sắp được ăn thịt, côn thịt dựng thẳng đứng, giữa hai chân chừa ra một khe hở vừa đủ cho cô, chỉ cần cô vững vàng ngồi xuống thì nhất định phải tách chân ra để gậy thịt dính một ít thuốc mỡ màu trắng đi vào trong thân thể.
Du Họa tách hai mảnh thịt trai của mình ra một cách cẩn thận, đỡ gậy thịt kia vào khe hở ở giữa hai chân, thả lỏng toàn thân rồi ngồi thẳng xuống.
Dù cho Du Họa động như thế nào thì trọng lực tự nhiên của thân thể cũng sẽ dẫn dắt cô hạ người xuống. Hoàn toàn khác với cảm giác cắm thẳng vào nơi sâu nhất, quy đầu thô to khai mở hoa huyệt khít khao từng chút từng chút một, rồi sau đó côn thịt ấm nóng sẽ bị toàn bộ mật huyệt bao phủ, tốc độ chầm chậm như vậy khiến cô cảm nhận rõ ràng sự xâm chiếm của từng đường gân xanh trêи gậy thịt, tạo nên một loại cảm giác sảng kɧօáϊ khác lạ.
Nhưng mà tới quá trình đi sâu vào thì lại bị mắc kẹt.
Côn thịt chỉ vào được một nửa, ʍôиɠ Du Họa còn chưa chạm tới đùi Giản Mặc Thư nữa, dù thả lỏng thế nào cũng không đi vào được, treo lơ lửng thế này khiến hai người đều có hơi khó chịu.
"Vào không được nha..."
Ánh mắt Du Họa nhuốm đầy tình ɖu͙ƈ, nhìn về phía Giản Mặc Thư, muốn cầu xin giúp đỡ.
"Làm sao không thể, không phải tối qua đã ăn trọn rồi hả?"
Giản Mặc Thư sờ sờ phần lồi ra trêи bụng nhỏ của cô, bàn tay đan xen mười ngón cùng cô, nhẹ giọng khích lệ cô: "Họa Họa không cần sợ, dũng cảm ngồi xuống đi."
Hoa huyệt mới vừa được Giản Mặc Thư cắm vào đủ kiểu, lúc này thật sự ngứa ngáy vô cùng, côn thịt còn thừa một khúc ở ngoài vốn không thể thỏa mãn cô. Du Họa bất chấp, đột ngột giơ hai chân lên cao.
Đột nhiên bị mất sức chống đỡ giữa hai chân, điểm tựa duy nhất của thân thể là gậy thịt trong mật huyệt, Du Họa không thể giữ thăng bằng mà rơi xuống, côn thịt thô to giống hệt một cây giáo sắc bén, xuyên phá mật huyệt mềm mại, mạnh mẽ đi vào như vũ bão.
"Uhm..." Hai người đồng thời rêи rỉ ra tiếng.
Bụi cỏ hỗn độn bên ngoài nhẹ đâm vào cặp ʍôиɠ trắng nõn nà của cô, Du Họa hơi nhích người một cái, từ từ làm quen với vật nam tính giữa hai chân.
Cô đặt một tay khác vào lòng bàn tay Giản Mặc Thư, chống đỡ anh bằng cả hai bàn tay, ʍôиɠ từ từ bắt đầu di động, cửa huyệt hồng nhạt đang nuốt nhả, hoàn toàn đối lập với màu đỏ tím trêи côn thịt, bầu ngực sữa thơm mát, trơn bóng nặng nề lên xuống trước ngực Giản Mặc Thư, đồng thời cũng hơi cạ cạ vào hai nụ hoa của người đàn ông theo biên độ bầu ngực sữa lắc lư, khiến cô bật ra vài tiếng kêu nũng nịu.
Toàn bộ tiết tấu ân ái đều nằm trong tay Du Họa, tốc độ và sức lực mạnh yếu của côn thịt, bao gồm cả chiều sâu cũng là do cô nắm giữ, hoa huyệt tựa như bị cắm bởi một cây gậy mát xa dành riêng cho cô, mặc cho cô lộng hành, chỉ là nó có nhiệt độ và mạch đập.
Nhưng động tác cưỡi ngựa được tự do khống chế này lại không mang cho cô loại kɧօáϊ cảm cuồng phong bạo vũ như Giản Mặc Thư đã làm vào tối qua, mà là giống như thủy triều vậy, chậm rãi ngập từ dưới chân cho tới đỉnh đầu, rơi vào biển lớn.
Giản Mặc Thư dựa vào ghế, thích thú mà hưởng thụ sự khuấy động của cô gái nhỏ, tuy tần suất không hợp ý như lúc tự mình động nhưng anh hoàn toàn không cần ra sức mà đã có hoa huyệt non mềm khít chặt tự động dâng tới cửa, ra sức cắn ʍút̼ gậy thịt của anh, xối lên nó từng đợt từng đợt mật dịch ấm áp, được hầu hạ tất cả mọi mặt, cớ sao mà không làm.
Tứ chi đã giữ lấy người trong ngực, chỉ có đầu óc rảnh rỗi, Giản Mặc Thư vô ý quay đầu, phát hiện ra gì đó.
"Họa Họa."
Giản Mặc Thư xoa xoa tay Du Họa, áp sát vào tai cô, nhẹ giọng nói với cô: "Có ánh mắt đang nhìn chúng ta."
Miệng t.ử ƈυиɠ Du Họa đang ʍút̼ đầu mã mắt của côn thịt, cái miệng nhỏ nhắn đang thăm dò dự định ăn hết lượng dịch do côn thịt tràn ra trước, nghe vậy lập tức siết chặt một phen, hốt ha hốt hoảng mà muốn đẩy nó ra ngoài nhưng Giản Mặc Thư lại không chút lưu tình mà đâm thẳng vào trong.
"A...!"
Bất thình lình nghe những lời này, Du Họa sợ tới mức vùi mặt vào trong ngực Giản Mặc Thư, hoa đóa anh đào trước ngực đụng mạnh vào cơ ngực cứng rắn, đau tới mức chảy cả nước mắt, hơn nữa hoa huyệt đang co rút vẫn còn bị làm tới mức phải mở rộng ra, cả thân thể
THÊM NHIỀU NỘI DUNG HẤP DẪNAdskeeper
Đọc đúng 3 phút làm theo - mồ hôi tay, mồ hôi chân hết đeo bám
Quan hệ tình ɖu͙ƈ lâu gấp 7 lần nhờ mẹo nhỏ này! Đàn ông nên biết
Đau lưng không đi lại được vì thoát vị đĩa đệm, hãy thử cách này
Mồ hôi tay,mồ hôi chân - dành 3 phút đọc khô sạch đến già
cô đều đã căng cứng đến cực hạn.
Có người nhìn thấy dáng vẻ ɖâʍ đãng khi cô dùng hoa huyệt cắn lấy gậy thịt của anh ư? Cô sẽ không bị chụp ảnh chứ, nói không chừng bộ dạng đói khát kia đã bị người ta quay lại rồi...
Du Họa càng nghĩ càng kϊƈɦ động, mật huyệt cũng siết chặt trong vô thức, cắn ʍút̼ tới mức Giản Mặc Thư tưởng như bị cắt đứt.
"Hít... Họa Họa mau thả lỏng! Thầy Mặc Thư chỉ giỡn với em thôi."
Du Họa hơi ngửa mặt lên, hoa huyệt nghe lời mà thả lỏng: "Thật sao?"
"Em nhìn cửa sổ đi."
Du Họa đặt cằm lên trêи cánh tay Giản Mặc Thư, nhìn về cửa sổ dùng để thông gió duy nhất ở phòng tranh.
Một con chim sẻ béo ú ụt ịt có lẽ là bay mệt nên dừng trêи cửa sổ nghỉ ngơi một chút, đôi mắt to tròn nhỏ xinh đang nhìn về phía bọn họ với vẻ tò mò.
"Thầy Mặc Thư, thật hư hỏng!"
Du Họa thở hổn hển mà trừng anh, ánh mắt hệt như con chim sẻ béo ngoài cửa sổ, thật ra cô còn muốn đánh anh một cái cho hả giận nhưng hai tay đều bị anh cầm chặt, không thể nào làm được.
Không sợ là xạo, hù chết cô rồi, vừa rồi không cẩn thận còn đụng tới nụ hoa đang sưng tấy, đau muốn chết! Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, nếu thật sự có người rình xem, làm sao thầy Mặc Thư có thể nói với cô một cách nhạt nhẽo như vậy, chắc chắn sẽ che chở cho cô đầu tiên.
Nhưng vẫn tức giận nha!
"Uhm, anh sai rồi." Thấy phản ứng kịch liệt vừa nãy của Du Họa, Giản Mặc Thư cũng có hơi hối hận. Từ lần cô bất ngờ xuống xe thì anh đã biết ngoại trừ anh, cô thật sự rất sợ bị người khác nhìn, cho dù là giả cũng sẽ suy nghĩ miên man, cho nên anh không nên đùa như vậy với cô.
"Họa Họa muốn thầy Mặc Thư làm gì mới tha thứ cho thầy?"
Du Họa nghĩ một lát nhưng vẫn nghĩ không ra biện pháp nào tốt mà hoa huyệt đã bắt đầu ngứa ngáy. Cả người cô mềm nhũn dựa vào trêи người Giản Mặc Thư, Du Họa ra vẻ hung dữ: "Vậy phạt thầy Mặc Thư gãi ngứa cho Họa Họa, phải làm em thỏa mãn mới được!"
Giản Mặc Thư khẽ cười, cái này sao tính là trừng phạt, là khen thưởng mới đúng.
"Được, đảm bảo sẽ khiến Họa Họa thỏa mãn."
Côn thịt đang đứng yên trong hoa huyệt từ từ chuyển động.
Ngay từ đầu chỉ là rút ra cắm vào với biên độ nhỏ, thỉnh thoảng đụng trúng miệng t.ử ƈυиɠ của cô, anh khiến cho thân thể mình dần dần nhập cuộc.
Đợi cho tới khi Du Họa bất mãn mà lắc ʍôиɠ, muốn tự cô ma sát thì Giản Mặc Thư tựa như bật công tắc vậy, thắt lưng của anh điên cuồng đâm sầm về phía trước. Y hệt như ý muốn của Du Họa, sức bật ʍôиɠ eo của Giản Mặc Thư rất mạnh, mỗi một lần đều đâm thật sâu vào trong hoa huyệt của cô, xương hông cũng va chạm khiến cả người cô tung lên, côn thịt thuận thế mà tuột ra một khúc thật to, đợi tới khi cô rơi xuống thì gậy thịt đã tích trữ lực lượng, hoàn toàn sẵn sàng cho lần tiếp theo, cùng với trọng lực khi cô rơi xuống là côn thịt cắm thật mạnh vào t.ử ƈυиɠ của cô, sức lực to lớn tựa như muốn đâm thẳng lên yết hầu cô.
"Họa Họa thỏa mãn không?"
Du Họa bị làm tới mức không thốt ra lời, hoàn toàn không thể nào đáp lại, chỉ có thể phát ra vài tiếng rêи rỉ trong cổ họng. Hồn phách của cô cũng giống tình trạng hiện tại của cô, trêи dưới đều tán loạn, mơ hồ không rõ ràng, tựa như đi tàu lượn siêu tốc vậy, bị côn thịt đẩy lên tới trêи đỉnh cao.
Nếu như có người đứng bên cạnh quan sát màn ân ái mạnh mẽ này, sẽ không khỏi tưởng rằng đó là một vị nữ huấn luyện viên yếu ớt cưỡi trêи một con bò đực đang phát cuồng. Cô bị con bò đực chưa được thuần hóa này đâm vào giữa hai chân tới mức không ngừng bay lên cao nhưng bởi vì hai tay đang bị dây thừng trói chặt, cho nên mới không bị ngã khỏi thân hình cường tráng của nó.
Nóng quá... Bên trong mật huyệt nóng quá...
Cây gậy thịt kia đang cấp tốc ra vào cơ thể Du Họa, mật huyệt của cô bị cắm tới mức nóng lên, không biết là do bản thân cô hay là do sự ma sát quá mức thường xuyên khiến nhiệt độ cơ thể tăng cao. Cô thậm chí còn cảm thấy thuốc mỡ lạnh lẽo dính trêи côn thịt đang từ từ hòa tan vào trong vách thịt của hoa huyệt, rồi trộn lẫn với hỗn hợp ɖâʍ dịch của hai người rồi còn trôi ra ngoài cửa hoa huyệt theo động tác của côn thịt.
Miệng t.ử ƈυиɠ mẫn cảm bị xâm nhập mạnh mẽ một lần rồi lại thêm một lần, nó uất ức khóc rất nhiều lần, toàn bộ nước mắt đều rơi trêи đỉnh quy đầu, tựa như khẩn cầu côn thịt nhanh chóng buông tha cho nó. Nhưng mà gậy thịt vừa được khai trai, tinh lực rất dồi dào, vốn không thể nào ngừng việc yêu thương nó lại, vì thế miệng t.ử ƈυиɠ đáng thương chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng, cố gắng cắn nuốt quy đầu có hơi quá lớn đối với nó, rõ ràng nó bị cắm tới mức càng lúc càng mềm yếu.
"Sắp ra --"
Giản Mặc Thư gầm nhẹ một tiếng, côn thịt bắt đầu run rẩy kịch liệt trong hoa huyệt, t.ử ƈυиɠ nhỏ xinh tiếp nhận được tín hiệu, nó nhanh chóng giữ vững tinh thần, chuẩn bị nghênh đón chất dịch bổ dưỡng do gậy thịt thưởng cho nó.
"Nha a a a a!"
Mã mắt mạnh mẽ bùng ra một dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng, tất cả đều bị hoa huyệt mềm mại kia nuốt vào. Du Họa ngẩng đầu lên thật cao, thét ra tiếng chói tai, vách tường thịt tận tình ép chặt cây gậy thô to đang phóng thích trong cơ thể cô, hưởng thụ kɧօáϊ cảm bị bắn vào trong.
Thời gian xuất tinh rất lâu, côn thịt vẫn luôn ở bên trong, không chịu rút ra ngoài, bụng dưới Du Họa cũng bị rót đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙, hơi phình to ra một chút.
Mãi cho đến khi toàn bộ đều kết thúc, thân thể hai người vẫn dán chặt vào nhau.
"Họa Họa thỏa mãn không?"
"... Thỏa mãn."
"Thầy Mặc Thư từng hứa lần sau sẽ lấp đầy hoa huyệt của em, thầy quả thật là người giữ chữ tín." Giản Mặc Thứ sờ sờ bụng dưới của cô.
Du Họa chỉ "hừ hừ", cô mệt mỏi mà nằm úp sấp vào người Giản Mặc Thư, bụng nhỏ bị gậy thịt và tϊиɦ ɖϊƈh͙ chèn ép tới mức khó chịu, còn có một bàn tay to ấn ấn lên, cô bắt lấy cái tay kia, nghiêng người tựa vào trêи cánh tay anh.
Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, con chim sẻ kia không biết đã bay đi từ lúc nào rồi.
"Em có thể học vẽ tranh cùng với thầy Mặc Thư sao?"
"Em muốn học cái gì cũng được."