May thay, người đàn ông không chú ý đến biểu cảm hoảng loạng trêи mặt Du Họa, tất cả lực chú ý của anh đều bị thân thể trước mặt hấp dẫn.
Giữa hai chân trắng nõn là vùng thảo nguyên thưa thớt, lớp cỏ thơm che đậy hai cánh hoa mềm mại, mượt mà và mọng nước, làm người ta hận không thể không kéo đôi chân đang khép chặt kia ra mà đi vào, thám hiểm bên trong chốn đào nguyên bí ẩn.
Người đàn ông nghĩ sao thì làm vậy.
Hai tay anh ta cầm lấy mắt cá chân Du Họa, nhẹ nhàng nhấc lên, ý đồ phơi bày đóa hoa giữa hai chân cô.
“Đừng!”
Mắt thấy nơi riêng tư sắp phải bại lộ trước mặt người đàn ông, Du Họa không rảnh suy nghĩ làm cách nào để che đậy dấu vết trêи sofa, cô sợ hãi duỗi tay ngăn lại hành động của anh.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nhỏ trêи cổ tay mình, cong cong khóe miệng hỏi: “Tại sao?”
Du Họa ngẩn người, hai hàng lông mày chau lại, suy nghĩ cả buổi cũng không ra lý do.
Không lẽ… Nói cho anh ấy biết vì mình ý ɖâʍ anh ấy chơi đùa ngực mình mà ướt chứ. (;¬_¬)
“Thì là, thì là, không thể nhìn ….”
Thật khờ khạo.
Người đàn ông nhìn cô người mẫu nhỏ bé rối rắm nửa ngày chỉ nghẹn ra được một câu như vậy, nhịn không được cười thầm.
Quần áo kêu cởi thì cởi, ngay cả nơi tư mật xém nữa phơi bày trước mắt người khác mới có phản ứng, thật là không có một chút lòng đề phòng người lạ.
Ai đó dường như đã quên rằng mình “cũng nằm trong số những người xa lạ” đối với người ta ha? (~^▽^).
Một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ đang ở trước mắt, làm gì có chuyện không thưởng thức?
Người đàn ông thu hồi đuôi sói, dùng giọng điệu nhẹ nhàng, thì thầm làm công tác tư tưởng cho cô người mẫu nhỏ: “Nghe Ôn Lâm nói, em là sinh viên trường mỹ thuật Giang Thành?”
“Vâng ạ.”
“Ở trường học em có bao giờ thực hành vẽ người mẫu nude chưa?”
Tuy rằng Du Họa cảm thấy tư thế nói chuyện của bọn họ có chút không thích hợp, cô vẫn là nghiêm túc trả lời:
“Dạ có một tiết, thầy có cho mời một người mẫu nam, nhưng lúc vẽ…. em không dám nhìn anh ấy nên vẽ không được tốt cho lắm ạ.”
“Em muốn biết làm thế nào để đối mặt với người mẫu nude khác phái không?”
Du Họa ngập ngừng gật đầu.
“Điều đầu tiên chúng ta cần hiểu là dù là tác phẩm điêu khắc hay người sống, đó chỉ là tác phẩm mà người họa sĩ sẽ trình bày trêи giấy vẽ mà thôi.
Người mẫu chuyên nghiệp sẽ phối hợp với các yêu cầu của người họa sĩ để tạo ra hiệu ứng nghệ thuật mà anh ta mong muốn trong đầu.
Người họa sĩ chuyên nghiệp cũng sẽ không mang thành kiến cổ hủ với người mẫu, người mẫu là nguồn cảm hứng của họa sĩ, khi hoạ sĩ có thể đối với đường cong thân thể, tỉ lệ dáng người thật vô cùng hiểu rõ, lúc vẽ sẽ không có bất kỳ tạp niệm khác.”
Du Họa đỏ mặt, cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Cô thật sự là không chuyên nghiệp mà.