Chương 95:
Vòng eo săn chắc bị cơ thể mềm mại không xương của phụ nữ dán sát lại, cảnh này đáng lẽ ra sẽ là một bức tranh rất đẹp, nhưng Phong Hàng Lãng chỉ cảm thầy ớn lạnh. Nó phát ra từ một nơi nào đó trong trái tim anh, và rồi truyền thẳng đến nắm đám trên tay anh.
Dường như cú đấm nặng ! nề này của anh sẽ giáng xuông cơ thể của người phụ nữ kia bát cứ lúc nào!
Tuy răng Phong Hàng Lãng không có thương hương tiệc ngọc” như Diệp Thời Niên, nhưng anh cũng không đến nỗi sẽ hành động thô lỗ như vậy với phụ nữ.
* Người đàn ông ân cần chăm sóc với người con gái mình yêu.
Đối với phụ nữ thì Phong Hàng Lãng VN luôn có một chút thương tiếc nào Ó Theo quan điểm của anh, lý do mà ông trời tạo ra phụ nữ, đó chính là để _ cho đàn ông yêu thương.
Nhưng ngoại trừ Lam Du Dul Bởi vì những gì Lam Du Du đã làm, những hành động đó của cô ta đã hoàn toàn liên kêt hai cụm từ “độc ác”
và: “tâm địa rắn rết” gắn lại với nhau!
Dù lúc này cô ta có dịu dàng mêm mại đến đâu, điềm đạm đáng yêu đến đâu, thì Phong Hàng Lãng cũng sẽ không thay đôi cách nhìn của bản thân về cô tai Phong Hàng Lãng biết rõ, Lam Du Du là người trong một thời gian ngăn có thể thay đổi chính mình thành bất cứ một nhân vật nào đó!
Cái gì càng đẹp thì sẽ càng độc! Lam Du Du chính là kiểu phụ nữ như vậy, là một người xinh đẹp và độc ác.
Với tâm trạng của Phong Hàng Lãng lúc này, anh thực sự muôn quay lại bóp cô người phụ nữ Lam Du Du này, sau đó đưa cô ta đến trước mặt anh trai Phong Lập Hân, để cô ta dập đầu chuộc lỗi với Phong Lập Hân.
Phong Hàng Lãng đã nghĩ rất nhiều cách đề đôi phó với Lam Du Du.
Nhưng không hề có một cách nào là giống như yêu cầu vừa rồi của cô ta.
Om cô ta! Cả nhà tải app truyệnhola về đọc tiếp nhiều chương nhé!
Người phụ nữ này đang dùng đôi bàn tay nhuôm máu của anh trai Phong Lập Hân đề ôm lấy anh!
Đôi lông mày thẳng tắp. dần dần nhíu lại; cho thây cơn tức giận trong cơ thể Phong Hàng Lãng đang dân tích tụ.
Sau đó, nó sẽ bùng phát tại một thời điểm nhất định trên bờ vực không gì có thể ngăn cản được.
“Anh Lãng… Em biết anh vô cùng hận em… Khi em biết Phong Lập Hân là anh trai của anh, thì em đã biết chúng ta thực sự đã kết thúc… Em không xin anh tha thứ cho mình… Bởi vì em biết ở trong tim anh chuyện này đã là tội lỗi không thể tha thử được, đúng chứ? Nhưng những điều này không ngăn cản được việc em vân thích anh rất nhiều! Anh Lãng…
Người phụ nữ thêu thào nức nở, cũng không biết câu nào của cô ta là thật, câu nào là giả.
Điều duy nhất có thể cảm nhận được đó chính là vòng tay của người phụ nữ ôm chặt lây eo của anh, từ đầu đến cuối không thể buông lỏng.
Cô ta vẫn luôn ôm chặt lấy anh, giữa trời hè nóng nực, như ánh mặt trời Sau giờ ngọ. Nhưng cô ta cứ như vậy mà ôm anh, nhìn anh chằm chằm không chút sợ hãi…
Dần dần, Phong Hàng Lãng buông lỏng tay nắm chặt cô áo của trợ lý Diệp Thời Niên, sau đó từ từ quay lại dịu dàng nâng căm nhỏ của người phụ nữ đó lên, để cô ta đối diện với tầm mắt của mình.
Anh không vội hỏi cô ta người đứng sau rốt cuộc là ai, mà anh cần thận nhìn khuôn mặt của cô ta. Dùng ngón tay cái phủi đi vết máu và bụi bản trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
“Nhìn khuôn mặt này của em mà xem, không còn xinh đẹp nữa rôi! Lễ nào em quên anh Lãng thích công chúa Du Du sạch sẽ thơm tho sao?”
Động tác của Phong Hàng Lãng dịu dàng đến mức suýt chút nữa có thê vắt ra nước. Ánh mắt anh nhìn Lam Du Du cũng ôn nhu dịu dàng như dòng nước.