Chương 72: Tiểu Dã, thưởng cho mày người phụ nữ này!
Người phụ nữ của Phong Hàng Lãng quả nhiên rất nhanh trí và thông minh. Nhìn thấy Bạch Mặc bị chính người phụ nữ của mình trêu đùa một cách ngốc nghếch và ngây thơ, gương mặt tuấn tú của Phong Hàng Lãng tràn đầy tự hào.
Sau khi Tuyết Lạc giật lấy điện thoại trong tay Bạch Mặc, cô lập tức lui về phía sau mấy bước dài cho tới vị trí an toàn mà cánh tay của Bạch Mặc không thể chạm vào cô. Chưa kịp hoàn hồn cô đã nín thở và lập tức nhắn gọi “110”.
Bạch Mặc nhìn thấy Tuyết Lạc gọi cảnh sát, lúc này mới tỉnh táo trở lại, lập tức vẫy màn hình kêu to: “Mau! Chặn tín hiệu!
Chặn tín hiệu!”
Tuyết Lạc vừa nghe thấy giọng nữ ở đầu dây bên kia, chưa kịp nói thì tín hiệu điện thoại đã bị chặn. Chỉ nghe tháy tiếng bíp bíp ngắt tín hiệu, cho dù Tuyết Lạc có tiếp tục gọi, nhưng không thể gọi được nữa.
Sau khi bị Tuyết Lạc chơi đùa, tuy không nhìn thấy mặt Bạch Mặc và anh ta đột nhiên bất động nhưng vẫn thể hiện rõ ràng một điều rằng, hiện tại anh ta thật sự rất tức giận! Anh ta muốn chơi đùa Tuyết Lạc và Phong Hàng Lãng một chút, nhưng không ngờ lại bị Tuyết Lạc phản đòn như vậy! Chắc hẳn lúc này ai đó trong phòng giám sát đang cười đến mức không ngậm được mồm.
Quả thật Phong Hàng Lãng trong phòng giám sát cười, nhưng nó không khoa trương đến mức không ngậm được mồm. Hắn chỉ nhìn vào người phụ nữ trong màn hình, ánh mắt trở nên sâu xa và khó hiểu như đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi bị Tuyết Lạc trêu đùa, Bạch Mặc có vẻ hơi bực bội, anh ta không thể đánh bại Phong Hàng Lãng thì thôi đi, ai bảo Phong Hàng Lãng luôn thích chơi âm mưu quỷ kế chứ! Nhưng bây giờ anh ta còn không thể trêu đùa người phụ nữ của hắn…
Bạch Mặc cảm thấy không còn chút mặt mũi nào nữa rồi!
Cánh cửa hàng rào sắt nặng nề mở ra, một người đàn ông mạnh mẽ đội mũ trùm đầu xông vào giật chiếc điện thoại không còn gọi được từ tay Tuyết Lạc. Giây phút cánh cửa hàng rào sắt mở ra, Tuyết Lạc không còn tranh giành điện thoại với đám người này nữa. Khi bị một người chộp lầy điện thoại, cô bèn buông tay, nhắm đúng thời cơ tránh được người đàn ông lực lưỡng đang giật lấy điện thoại của cô rồi chạy về phía hàng rào sắt đang mở phía sau anh ta.
“A…” Vẫn chưa ra khỏi hàng rào sắt Tuyết Lạc đã hét lên một tiếng, đồng thời sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Cái này là cái gì?
Sư tử? Hay một con chó?
Con vật mà Bạch Mặc đang dắt trên tay nhìn từ xa giống một con sư tử và khi đến gần lại giống một con chó! Toàn thân nó màu nâu đỏ, đầu to và vuông, trán rộng, mắt đen vàng, miệng ngắn và to, khóe miệng hơi trùng xuống, nó có một cái bờm ^ :Á ^ “ . ca. À ˆ ^ rậm rạp giông như sư tử châu Phi, với phân ngực trước rộng, đôi mắt sáng ngời trông rất có thần, tinh tế và sâu thẳm.
Đó là một vẻ đẹp thô kệch mà dũng mãnh, đồng thời cũng ẳn chứa một loại khí chất đế vương.
Tuyết Lạc ngay lập tức nghĩ đến một loài động vật, chó ngao Tây Tạng đầu sư tử!
Chỉ liếc mắt một cái, hai chân của Tuyết Lạc bắt đầu run lên một cách mắt tự chủ. Với lực cắn của chú chó ngao Tây Tạng đầu sư tử này thì có lẽ chỉ cần “Rắc” một cái là đi toi cánh tay và bắp chân nhỏ bé của cô.
Con chó ngao Tây Tạng đầu sư tử này tên là “Bạch Tiểu DãT, là thú cưng của Bạch Mặc. Bình thường anh ta luôn mang theo “Bạch Tiểu Dã” khi đi ra ngoài, không ngờ, lần này mang theo thú cưng lại có tác dụng lớn chính là khiến người phụ nữ của Phong Hàng Lãng sợ hãi!
“Gào…” Con chó ngao Tây Tạng phát ra một tiếng gầm gừ nặng nề mà mạnh mẽ.
Con đường thoát duy nhất đã bị con chó ngao Tây Tạng đầu sư tử khổng lồ chặn đứng, Tuyết Lạc kinh hoàng lùi lại.
“Biết sợ rồi sao?” Bạch Mặc khá thích thú với dáng vẻ câm như hến của Tuyết Lạc. Người bình thường nhìn thấy bộ dạng to lớn của Bạch Tiểu Dã đều sẽ sợ hãi mà bỏ chạy. “Tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu cô còn dám trêu chọc tôi thì ngay lập tức cô sẽ trở thành bữa tối của Tiểu Dã nhà tôi!”
Tuyết Lạc sợ đến mức tim cô gần như nhảy ra khỏi cổ họng, con chó ngao Tây Tạng như con quái vật khổng lồ thực sự khiến cô sợ chết khiếp.
Con chó ngao hít hà theo hướng Tuyết Lạc, thỉnh thoảng nó còn nhảy bổ về phía cô, Tuyết Lạc đã lùi về phía ghé sô pha và gần như không còn đường lui. Cô thực sự sợ sợi dây trong tay Bạch Mặc không được giữ chắc chắn, con chó ngao kia sẽ bứt khỏi sợi dây lao về phía cô…
“Phiền anh… Giữ chặt lây nó.” Tuyết Lạc sợ đến mức run rẫy nói.
Dù tài ăn nói của bạn có giỏi đến đâu, tư duy nhanh nhạy đến thế nào cũng không giúp ích được gì cho bạn khi đối mặt với một con chó to lớn không hiểu đạo lý. Nó sẽ không thể cùng bạn bàn về lý lẽ trong cuộc sống.
Cuối cùng, Tuyết Lạc cũng đọc ra số điện thoại di động của Phong Hàng Lãng. Trên thực tế, khi Bạch Mặc cho cô cơ hội đầu tiên, theo bản năng người cô nghĩ đến là Phong Hàng Lãng. Mấy ngày nay, Phong Lập Hân bệnh nặng đến mức gần như không thể ra khỏi phòng điều trị, nếu cô gọi cho người cậu Hạ Chính Dương, có thể ông ấy sẽ gọi cảnh sát, nhưng không có khả năng ông ta sẽ chịu bỏ ra 100 triệu để chuộc cô.
Tuyết Lạc không biết liệu Phong Hàng Lãng có bỏ ra 100 triệu để chuộc cô hay không, có lẽ trong lòng hắn cô cũng không mấy quan trọng, Tuyết Lạc không đòi hỏi Phong Hàng Lãng có thể đem tiền ra để cứu cô, cô chỉ hy vọng rằng sau khi nhận được cuộc gọi của cô hắn có thể báo cảnh sát.
Trong điện thoại vang lên tiếng chuông thuê bao đang bận, Tuyết Lạc và Bạch Mặc đều có thể nghe thấy.
Rõ ràng, đây là một trò chơi do chính Phong Lập Hân là người khởi xướng và điều khiển, Nghiêm Bang đứng ra tổ chức và thực hiện, Bạch Mặc chỉ là một người hòa giải. Vì vậy chắc chắn rằng Phong Hàng Lãng cũng sẽ tuân thủ các quy tắc của trò chơi này.
Trong trò chơi này, người duy nhất nhập tâm là Tuyết Lạc, vì cô ấy không biết rằng đây là một trò chơi đã được lên kế hoạch và tính toán trước nên cô ấy đã trở thành người duy nhất thể hiện đúng cảm xúc con người mình trong trò chơi! Mọi lời nói và việc làm của cô ấy đều đúng như những gì cô ấy thể hiện.
Trong phòng giám sát, Phong Hàng Lãng nhận được cuộc gọi từ Bạch Mặc. Phong Hàng Lãng khá hài lòng khi trong tình hình nguy hiểm nhất, cô đã lựa chọn nhờ hắn cứu giúp, ít nhất người phụ nữ này đã nghĩ đến hắn đầu tiên!