CHương 635
Phong Hàng Lãng cướp lây con lật đật vô tội trong tay Phong Lập Hân.
"Hàng Lãng, em trở về là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi!" Phong Lập Hân ðm lấy thắt lưng em trai Phong Hàng Lãng.
Nhìn thấy người đàn ông bình an trở về, viền mắt Tuyết Lạc không nhịn được phiếm hồng.
Cô cũng muốn quang minh chính đại ôm người đàn ông kia một cái giỗng Phong Lập Hân vậy, nói cho anh và đứa con trong bụng cô lo lắng và bận tâm vệ anh đên mức nào.
Tuyết Lạc khép quyền tạp chí lại, liền sâu đậm, tâm niệm nhìn nhất cử nhất động của người đàn ông.
Giống như thế nào cũng xem không đủi "Thấy tôi còn sống trở về, không vui?
Sao lại còn hai mắt đẫm lệ thê?”
Phong Hàng Lãng đi về phía Tuyết Lạc. Nhìn thật sâu vào hai mắt đâm lệ của cô, nở nụ cười.
Nhưng Tuyết Lạc lại khóc càng hăng hơn, nước mắt ào ào tuôn ra.
Giây tiếp theo, cô đã bị Phong Hàng Lãng ôm chặt vào lông. ngực. Cảm nhận sâu sắc hơi thở của nhau, đề cả hai cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Mà Phong Lập Hân, lại trông mong nhìn về phía cửa phòng khách.
Không thê nhìn thây người con gái trong tim ây.
Phong Lập Hân không dám hỏi, cũng không muôn hỏi Phong Hàng Lãng tung tích của Lam Du Du.
Chỉ là một mình yên lặng dày vò trong nhớ thương và lo lăng.
Nhìn thầy Phong Lập Hân vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa phòng khách, trong lòng Tuyết Lạc hơi nhói.
"Phong Hàng Lãng, Du Du đâu? Sao Du Du lại không vê?” Tuyết Lạc thay Phong Lập Hân hỏi ra miệng.
Y thức được anh trai Phong Lập Hân thật tâm vô cùng lo lăng cho Lam Du Du, Phong Hàng Lãng nghiêng người lại, giải thích nói: "Nữ yêu tỉnh nhà anh bị cha nuôi của cô ta đón về! Yên tâm, không nguy hiểm gì đến tính mạng đâu, chẳng qua là vệ hưởng phúc làm thiên kim công chúa của cô ta thôi."
Phong Lập Hân lặng yên c chốc lát, nhớ tối cái gì đó, nâng mắt hỏi: "Đã gặp cá độc kia chưa?”
"Ừ, gặp rồi! Thế mà em còn có thê nhịn xuông không động thủi”
Phong Hàng Lãng vừa nói, vừa câm tay của Phong Lập Hân trong lòng bàn tay mình. Dường như tay của Phong Lập Hân, vẫn còn hơi hơi run rây.
Chứng minh trong hơn hai tiếng Phong Hàng Lãng rời đi này, anh lo lăng hoảng hồt đên mức nào.
"Biết anh ta vì nguyên nhân gì hạ độc thủ với anh em mình không?” Phong Lập Hân lại hỏi.
Nghĩ tới nguyên nhân Hà Đồn đó muốn đầy hai anh em bọn họ vào chỗ chết, Phong Hàng Lãng cười lạnh: thế mà lại là vì mặt của mình không đẹp?