Chương 597:
Không xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sông hoài, sông phí; không hồ thẹn vì dĩ vãng tầm thường!
Tuyết Lạc nhớ lại châm ngôn của , mình. Đột nhiên phát hiện, cuộc sông của mình cũng không hào hùng như những gì mình từng khát khao.
Có lẽ do cô cảm nhận được sâu sắc hơn hiện thực phũ phàng và bắt lực.
Cho nên, Tuyết Lạc cảm thấy bản thân vĩnh viên không bao giờ trở thành một người giông như Paull Nhà họ Phong hoàn toàn im lặng.
Phong Lập Hân còn chưa ra viện, chỉ có một mình dì An bận rộn chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp.
Không quấy rầy đến dì An đang bận rộn, Tuyệt Lạc lầy một quả táo đỏ và hai quả chuỗi từ trên mâm đựng trái cây trong phòng khách, sau đó quay lại phòng mình trên lầu.
Mở notebook ra, cô vui sướng phát hiện tin tức tìm thuê nhà của mình đã được trả lời.
Đây là một khu đất lành ở Giang Nam. Có núi có sông, non sông xanh biếc.
Đường xá cổ xưa, dân phong chất phác, rất thích hợp đề ` dưỡng thai.
Trong tiểu viện tổng cộng có ba người, chủ phòng là một bà lão sống một mình, có một người con trai đang đi du học ở. nước ngoài. Cùng thuê là một học sinh trung học và một đôi vợ chồng trẻ.
Tuyết Lạc thiệt tình cảm thấy nơi này khả tốt. Hơn nữa không cách quá xa hay quá gần Thân Thành.
Nhưng tiền thuê nhà khá xa xỉ: phải thuê nửa năm, mỗi tháng 3500.
Còn đắt hơn đi thuê chung cư nhỏ, nhưng Tuyết Lạc lập tức. nhìn trúng sân trong rộng rãi thoải mái kia. Đây chính là nơi cư trú lý tưởng mà cô luôn tha thiệt ước mơ.
Ngẫm lại căn nhà lớn thế, chỉ có ba hộ ở, có tính cả bà lão. chủ nhà vẫn rất có lời. Mẫu chốt là giá đất có giá trị
Nói nữa, Tuyết Lạc cũng không muốn làm khổ đứa bé trong bụng mình!
Nhưng khi Tuyết Lạc đã tính toán xong bước đầu tiên, đầu cô lại gục xuông.
Một tháng tiền thuê nhà cần 3500, một năm chính là bốn vạn hai. Bà chủ nhà nói chỉ thu cô bốn vạn.
Thêm sinh hoạt phí, tiên ăn, tiên sinh sản của hai mẹ con, còn có cả tiên mời bà đỡ, tính xông xênh cũng phải có ít nhất mười vạn lót nền đã. Tiết kiệm một chút thì cũng phải bảy đến tám vạn mới đủ sông được!