Chương 572:
Quả thực ông vôn có thê cầm tiên lương hậu hĩnh đề an dưỡng tuổi già, nhưng ông thật sự không nỡ bỏ lại đại thiếu gia Phong Lập Hân bị lửa làm bỏng đền tàn phê, ngay cả cuộc sống hằng ngày cũng không thể tự mình xử lý!
"Làm gì mà người nào người nấy đều thảm thương như vậy?”
Phong Hàng Lãng lạnh lùng nói: "Anh tôi vì cứu tôi mà bị lửa thiêu bỏng!
Quản gia Mạc thì thay tôi nhận lây mệt mỏi! Thật sự ngay từ đầu, đứa con hoang không được nhìn thấy ánh sáng như tôi, không nên được nhận về ngôi nhà này! Lễ ra tôi nên chết ngoài đường từ lâu rỗi mới đúng!”
"Ai cần Phong Lập Hân anh ra vẻ người tốt, đôi xử tốt với đứa con hoang như em như vậy đề làm gì?
Em cân anh quan tâm em sao? Em cân anh xả thân cứu mạng em sao?
Phong Lập Hân anh bị lửa thiêu thành thế này, là con mẹ nó. đáng đời!"
Phong Hàng Lãng đột nhiên khàn giọng gâm lên.
"Hàng Lãng, thôi đi, em nói lung tung gì đây”
Phong Lập Hân cảm nhận được tâm trang kìm nén của Phong Hàng Lãng sắp sửa bộc phát.
Mãi đến giờ phút này, Tuyết Lạc đột nhiên có thê hiêu được: Vì sao Phong Hàng Lãng nói rằng cho dù thế nào cũng phải trả thù, rửa hận thay cho anh trai Phong Lập Hân của anh! Dù cho có phải trả bằng mạng sống của Phong Hàng Lãng mình đi nữal Thì cũng chăng có gì đáng tiệc!
Bởi vì cái mạng thứ hai này của anh từ lúc bắt đầu là do Phong Lập Hân ban chol "Phong Hàng Lãng, anh hung dữ với anh trai anh làm gì? Anh muôn hung dữ, thì hung dữ với tôi này!"
Tuyết Lạc xông tới phía trước, ôm chặt lấy vòng eo cường tráng của Phong Hàng Lãng từ phía sau, đau lòng đến mức: rơi nước mắt.
Xui xẻo thế nào Lam Du Du đúng ngay lúc này lại vê đên Phong gia.