Chương 517:
Bóng người trong bóng đêm không nói gì, vài giây sau, vài giây sau liên hòa vào đêm đen phía sau, không thể phân biệt được nữa.
Tuyết Lạc rời đi năm ngày, Thân Thành vân y như cũ. Thân Thành sẽ không dừng lại hoặc tăng tốc thời gian trôi đi chỉ vì ai rời đi hay ai đến.
Thềm son bệ ngọc còn đứng đó, chỉ là nhan sắc là đồi. Hỏi người có thể sâu bao nhiêu? Cũng giống như dòng suôi mát lành luôn hướng chảy vê hướng đông.
Ngắn ngủn vài ngày, không đổi được dung nhan, nhưng trái tim ưu sâu của Tuyết Lạc cũng giảm bớt vài phần. Chào tạm biệt vị nghĩa công đã tiễn cô về xong, Tuyết Lạc xoay người, hít một hơi thật sâu trước công trường học quen thuộc. Muốn thoát khỏi ủ Tũ và phiền muộn sinh ra trong lòng, lầy lại khí phách của một thư sinh, phá tan gồng xích đề hăng hái lại bản thân.
Đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ xe lại gần rồi phanh gấp bên cạnh Tuyết Lạc.
Nghe thấy tiếng thắng xe chói tai, Tuyết Lạc theo bản năng xoay người lại nhìn.
Trong thương vụ bước ra hai người đàn ông, trên tay câm một tắm ảnh đưa đến trước mặt Tuyết Lạc.
“Cô có phải là Lâm Tuyết Lạc không?”
Người đàn ông, cầm đầu vừa nhìn ảnh chụp rồi ướm sang Tuyết Lạc, dường như đang làm so sánh.
Tuyết Lạc trên ảnh chụp trắng l nõn sạch sẽ, dịu dàng
đến giông tiểu thư khuê các, ngọt ngào và dễ thương. Nhưng cô gái trước mắt có vẻ chật vật hơn rất nhiều: Tóc lộn xôn và khuôn mặt lắm lem bùn đất.
Bởi vì gió ở huyện Thạch Bì quá mạnh nên khuôn mặt nhỏ nhãn của Tuyết Lạc bị thổi nứt nẻ hết cả.
Không phải là cô không muốn chải đâu cần thận, nhưng da đầu có quá nhiều bụi băn, có chải cũng không mượt được. ở huyện Thạch Bì không thê tắm rửa hoặc gội đầu, bởi vì làm thế chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
Vốn Tả An Nham còn định để mọi người tìm một khách sạn ở huyện thành xử lý qua bản thân mới tiệp tục xuất phát vê ` Thân Thành, nhưng vợ anh gọi điện thoại nói con anh mắc bệnh rồi, cho nên mọi người mới suốt đêm chạy về.
Thấy người đến không có ý tốt, Tuyết quyết định tìm SÌU chạy trốn.
"Xin lỗi, tôi không phải là Lâm Tuyết Lạc. Mắy người nhận nhầm người rồi!”
Tuyết Lạc nhanh chóng trả lời, sau đó xoay người bước nhanh vê phía công trường. Hận không thể lập tức biên thêm đôi cánh, bay về ký túc xá.
“Chính là cô ấy, chính là người phụ nữ này!” Một tiêng hét khẳng định của một người đàn ông khác phát ra từ chiếc xe thương mại phía sau.
"Có ai không, cứu tôi với!”
Tuyệt Lạc chưa chạy được vài bước, thì bị hai người đàn ông giữ chặt lại.