Chương 512:
“Vậy cậu cứ bị đói đi! Đúng là nên khắc sâu trí nhớ của mình một chút!”
Lam Du Du vứt cho Phong Hàng Lãng một cái nhìn quyên rũ, sau đó đứng dậy đến bên cạnh bàn ăn.
“Hàng Lãng, đi đón Tuyết Lạc về đi.
Em không chỉ có trách nhiệm với Tuyết Lạc, còn có cả nghĩa vụ nữa!”
Phong Lập Hân nói ôn hòa hơn rất nhiêu.
Phong Hàng Lãng thu lại tầm nhìn, chậm rãi đứng dậy từ trên sô pha.
'ĐUỢG Đi tìm thì đi tìm! Đêm nay không trở lại, ở bên ngoài thuê phòng với cô ấy! Anh đừng có mà nhớ em quá đấy!"
Bước ra khỏi nhà họ Phong, Phong Hàng Lãng mới nhận thức được: đêm nay sẽ lại là một đêm lưu lạc đây!
Ưu điểm của hầm trú ẩn là đông ấm hạ mát, khuyết điêm là khả năng thông gió và thông khí thật sự quá kém. Tuyết Lạc không thích ứng lắm với hâm trú ân. Cô cứ có cảm giác khó thở khi ở đây.
Trên cùng chuyện xe đên đây chỉ có môi Tuyết Lạc là con gái, Tả An Nham bèn bảo bà hiệu trưởng đưa Tuyết Lạc về nhà ở nhờ một đêm.
Bởi vì bà hiệu trưởng còn phải chuẩn bị thức ăn cho bọn nhỏ ở trường học nên buổi chiều chỉ còn một mình Tuyết Lạc ở hầm trú ấn.
Thanh tịnh thì đúng là thanh tịnh thật, nhưng Tuyết Lạc
không thê an tâm nổi.
Tâm chạng vạng, Tả An Nham đưa cho Tuyết Lạc hai quả trứng gà và bánh bấp ngô, kèm thêm một hồ nước âm. “Tuyết Lạc, điều kiện ở nơi này khá kém, em tạm chấp nhận ăn chút này nhé. Ngày mai chúng ta sẽ về!”
Chênh lệch nhiệt độ trong hầm trú ẩn giữa ngày và đêm rất lớn, Tuyết Lạc phải bọc kín mít chiếc thảm lông cũ kỹ gân như nhìn không ra màu sắc ban đâu.
“Anh Tả, em cũng muốn ở trong trường học” Tuyết Lạc héo rũ.