Chương 47: Thầm lặng bên nhau
Tuyết Lạc vừa mới đi tới mép giường, một cánh tay liền thò tới, túm cổ tay cô kéo mạnh, cô mắt đã ngã vào người đàn ông trên giường.
Tuyết Lạc bị đau đến hít mạnh một cái: ngực hắn cũng quá cứng rồi! Nếu không phải còn cách một lớp quần áo, cô thực sự cảm thấy răng mình bị đụng cho gãy mắt.
Cánh tay ngay sau đó quấn chặt lấy eo cô, đem thân thể cô giam trong ngực hắn.
“Phong Hàng Lãng, anh muốn làm gì?” Tuyết Lạc kinh hoàng muốn bò xuống, lại bị hắn càng siết chặt hơn.
“Ngoan nào! Để tôi ôm em một cái.” Hàng Lãng kéo dài giọng, mang theo hơi thở nhàn nhạt, giống như tâm trạng được đè nén cuối cùng cũng thả lỏng, cả người trở nên lười biếng.
Lời của hắn như một loại thuốc độc. Tuyết Lạc ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, bị hắn ôm vào ngực, nằm im trên người.
Thời gian tựa hồ như lắng đọng. Yên bình đến không ai có thể ngờ. Ngọt ngào khiến lòng người đắm say.
Có lẽ, đây cũng chính là mùi vị của tình yêu trong truyền thuyết.
Đến khi bàn tay đang đặt ở eo từ từ hướng lên trên, nhẹ nhàng miết hông cô, Tuyết Lạc mới từ trong cơn mê giật mình tỉnh lại.
Mình đây là muốn điên rồi sao? Lại cùng người đàn ông này nằm trên giường, còn ôm ấp thân mật như vậy? Mình lại hưởng thụ cái ôm của hắn đến thế? Đúng là điên rồi! Phong Hàng Lãng là em chồng của mình, mình tại sao có thể cùng hắn anh anh em em, tình chàng ý thiếp như vậy.
Nhưng cô làm sao biết, cái người ’em chồng’ này mới chính là chồng trên phương diện pháp luật của cô! “Phong Hàng Lãng, anh buông tôi ra!” Tuyết Lạc giãy giụa.
“Ngoan một chút, đừng lộn xôn.” Tuyết Lạc sao có thể không lộn xộn! Cô không biết Phong Hàng Lãng là chồng hợp pháp của mình. Bởi vì Phong Hàng Lãng trong mắt cô lúc này, hiển nhiên chính là em chồng a. Cô nào có thể thân mật với hắn như vậy? “Phong Hàng Lãng, anh buông tôi ra… mau buông ra.
Anh đừng như vậy. Tôi là… là…” Lời Tuyết Lạc còn chưa dứt, môi đã bị Phong Hàng Lãng chặn lấy.
“Phong Hàng Lãng, cầu xin anh… Đừng như vậy.
Chúng ta không thể như thế này.” Tuyết Lạc khẽ nắc lên, cô đau khổ giữa lý trí và tình cảm, thống khổ cứ vây lấy cô mãi không rời.
“Đừng như thế nào?” Phong Hàng Lãng rất thưởng thức sự phản kháng của cô. Giờ khắc này, gương mặt anh tuần của hắn tràn ngập kiêu ngạo. Bởi hắn thấy rõ vừa rồi khi say sưa trong nụ hôn của hắn, cô không chỉ mắt đi lý trí, mà còn có trái tim.
“Phong Hàng Lãng, anh không thể như vậy… Tôi là…” Chữ “chị dâu’ còn chưa bật ra, môi cô một lần nữa bị hắn chiếm lấy. Lần này lại hết sức nhẹ nhàng, dịu dàng quấn quýt như muốn an ủi.
“Phong Hàng Lãng, đừng như vậy… Anh…” Tuyết Lạc kinh hoàng thất thố, cổ họng nghẹn ứ. Bởi vì cô cảm giác được rõ trong tay mình là thứ gì. Cô biết vật kia lớn như thế nào, cũng nguy hiểm ra sao. Rất muốn coi thường cảm giác trong lòng bàn tay, nhưng ngược lại, càng khiến. cô thêm nhạy cảm mãnh liệt. Cô gần như muốn chặt luôn cái tay của mình. Thật sự khiến cô quá khó chịu.
“Yên tâm đi, cơ thể em bắt tiện, tôi sẽ không làm gì đâu.” Phong Hàng Lãng nhẹ nhàng thở ra một hơi đầy nhẫn nhịn.
“Nếu em còn lộn xôn, tôi sẽ cho em biết thế nào là cuộc vui đẫm máu.” Hàng Lãng khẽ gầm lên, yêu cầu cô ngừng giãy giụa.
Tuyết Lạc trầm mặc, ngoan ngoãn nằm trên ngực hắn, lẳng lặng nghe tiếng tim hắn đập, thình thịch thình thịch từng tiếng, hết sức mạnh mẽ.
Không ai lên tiếng, một mực thầm lặng bên nhau.
Cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại của Phong Hàng Lãng đánh thức, đến khi hắn rời đi, Tuyết Lạc mới hốt hoảng lấy lại tinh thần.
Nghĩ lại mình vừa rồi ngủ trong ngực hắn, Tuyết Lạc liền xáu hổ muốn tự tát bản thân một cái. Mình đây là điên rồi sao, lại cùng em chồng ngủ trên giường, hơn nữa còn ôm ấp hắn như vậy? Tuyết Lạc dùng hai tay ôm mặt, thẹn đến muốn chui luôn xuống đất. Sau đó liền cảm thấy vô cùng áy náy với ‘chồng’ Phong Lập Hân. Mình không thể như vậy nữa, phải vạch rõ giới hạn với tên đàn ông ác ma Phong Hàng Lãng kia.
Thật ra Tuyết Lạc không biết, nếu Phong Lập Hân thấy bọn họ tình tình tứ tứ nằm ôm nhau ngủ, chẳng biết sẽ cao hứng đến mức nào. Đây mới là mục đích khiến Phong Lập Hân vội vội vàng vàng tìm cho Phong Hàng Lãng một người phụ nữ.
Phong Lập Hân muốn sau khi mình chết, em trai Phong Hàng Lãng có thể có một người phụ nữ hiền lương thục đức chăm sóc, chiếu có thật tốt! Nhưng dù Tuyết Lạc có hiền lương thục đức thì cũng không thể hiện ra với Phong Hàng Lãng; mỗi khi ở trước mặt hắn, cô luôn giơ nanh múa vuốt mà không nghe lời hắn. Luôn đấu trí với hắn.
Về chuyện có liên quan tới Hạ gia.
Hôm nay đã là thứ bảy, Tuyết Lạc vẫn chưa có cơ hội nói với Phong Hàng Lãng về chuyện đến Hạ gia dự tiệc.
Thật ra thì Tuyết Lạc nghĩ: mình chỉ là người chuyển lời, đem lời của cậu Hạ Chánh Dương nói lại là được.
Còn về một tỷ đầu tư kia, Phong Hàng Lãng không phải kẻ ngốc, hắn dĩ nhiên sẽ tự mình quyết định, hoàn toàn không có liên quan tới Lâm Tuyết Lạc cô dù chỉ một chút.
Đưa đầu ra cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao, Tuyết Lạc quyết định để đao này chém bừa vậy. Chỉ cần mình chuyển lời lại là được.
Nghe thấy tiếng động cơ xe thể thao của Hàng Lãng, Tuyết Lạc thả luận văn tốt nghiệp trong tay xuống, chạy ra phòng khách đón hắn. Mục đích chính là đem chuyện Hạ Chánh Dương mở tiệc cuối tuần ra nói lại với hắn.
Khi Tuyết Lạc ra phòng khách, bước chân liền khựng lại. Bởi vì đi vào không chỉ có một mình Phong Hàng Lãng, mà còn có một người phụ nữ xinh đẹp. Mái tóc tết dài, thân hình thon thả, thuần khiết. Nụ cười hết sức chuyên nghiệp và khôn ngoan.
Người phụ nữ này, Tuyết Lạc đã từng thấy qua. Cô là kế toán trưởng mà Phong Lập Hân mới bổ nhiệm cho tập đoàn Phong thị. Một người phụ nữ xinh đẹp có nhiều năm kinh nghiệm trong ngành. Là một người vừa quyền rũ vừa tinh tế, thông minh.
Lúc này, cô ấy ôm trong ngực một tập hồ sơ dày, thân mật dựa vào Phong Hàng Lãng. Đi bên hắn, quả thật chính là trai tài gái sắc.
Tuyết Lạc theo bản năng nghiêng người, nhường đường cho bọn họ.
Nhưng cô ta chưa vội vào, mà còn nói với Phong Hàng Lãng nói một tràng tiếng Tây Ban Nha thật lưu loát mà Tuyết Lạc nghe không hiểu. Sau đó ôm lấy hắn, kề sát mặt…
Mỗi động tác nhỏ của Tuyết Lạc đều rơi vào mắt Phong Hàng Lãng: ban đầu còn bừng bừng khí thế, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng chạy ra đón hắn, nhưng đến khi thấy Nina ghé mặt sát vào hắn thì lại giống như cô vợ nhỏ bị uất ức mà tránh sang một bên.
Người phụ nữ này không phải là đang ghen chứ? Chỉ là một kiểu chào hỏi, ghé sát mặt mà thôi. Bóng dáng nhỏ bé của Tuyết Lạc thật sự khiến người ta thương XóI.
Nhận lấy hồ sơ Nina đưa tới, từ biệt cô ta xong, Phong Hàng Lãng mới bước nhanh về phía Tuyết Lạc.
“Còn biết ra cửa đón tôi, hôm nay ngoan vậy sao?” Sau cả một ngày làm việc vất vả, thanh âm hắn có chút lười biếng. Nhưng khi nhìn thấy cô thì lại có hứng thú cùng cô chơi đùa.
Tuyết Lạc trợn mắt nhìn hắn một cái, con ngươi trong suốt, vừa có chút giận dỗi, vừa có chút mong chờ.
Hắn lại nói cô ngoan như vậy? Muốn uốn nắn cách dùng từ của hắn, mà nhìn thấy biểu hiện gian tà kia, Tuyết Lạc lại lười giáo huấn. Loại tính cách này của Phong Hàng Lãng, hệ số nguy hiểm nhất định sẽ tăng không ngờ. Tuyết Lạc không muốn để hắn vùi dập rồi lại gặp rắc rối một lần nữa.
Vì vậy, liền xoay người bỏ vào phòng khách, để lại cho Hàng Lãng một bóng lưng lạnh lùng. Nhưng vừa đi được hai bước, Tuyết Lạc chợt nhận ra: mình ra đón hắn không phải là vì muốn nói chuyện của Hạ Chánh Dương sao? Lại bị hắn làm cho tức giận đến quên khuấy mắt! Giây tiếp theo, Tuyết Lạc xoay người, mới nhận ra mình đang ở quá gần hắn, trán cô cũng đụng phải cằm hắn.
“Đầu hoài tống bão[1] sao?” Hàng Lãng vuốt phần cằm bị đụng đau, âm thầm nhìn ánh mắt quật cường của cô.
Sự bướng bỉnh của Tuyết Lạc; nhiều thì khiến hắn tức giận, ít thì lại không thú vị, mà trạng thái của cô bây giờ lại vừa đúng sở thích của hắn.
“Phong Nhị Thiếu gia đẹp trai lại nhiều tiền như vậy, hẳn là có nhiều phụ nữ theo đuổi lắm chứ? Tôi quả thực đọ không nổi. Điểm này tôi tự biết lượng sức mình.” Tuyết Lạc nói như nịnh, sau đó lập tức vào chuyện chính. “Hạ Chánh Dương mời anh cuối tuần tới Hạ gia dự tiệc. Bảo tôi chuyển lời với anh. Có thể là nhắm anh làm rễ hiền rồi đấy.” “Rể hiền? Em cũng đồng ý sao?” Hàng Lãng ngồi xuống ghế sô pha, đặt đôi chân dài thẳng tắp lên bàn cà phê, lười biếng nói.
“Nực cười, sao tôi phản đối được? Nếu anh cưới một trong máy vị thiên kim tiểu thư Hạ gia, tôi còn có thể làm chị em dâu với người đó.” Tuyết Lạc cười khẩy: người đàn ông này còn cho rằng cô sẽ không chịu được, nhưng làm sao có thể? Cô còn mong Phong Hàng Lãng nhanh kết hôn một chút, như vậy hắn cũng sẽ không vô sỉ dây dưa với cô nữa.
“Chị em dâu thì sợ là không được rồi. Vợ cả vợ lẽ, thì còn có khả năng.” Hàng Lãng nhận chén trà dưỡng sinh mà dì An bưng tới, uống một ngụm.
Vợ cả vợ lẽ? Này là có ý gì? Chẳng lẽ người đàn ông này muốn cưới hai vợ? Nếu có đến hai vị thiên kim tiểu thư của Hạ gia gả vào Phong gia, xem ra Phong gia không muốn náo nhiệt cũng không được.
“Dù sao nhiệm vụ chuyển lời của tôi cũng đã hoàn thành rồi: tối cuối tuần, cũng chính là tối mai, Hạ Chánh Dương cậu tôi mời anh tới Hạ gia dự tiệc.” Tuyết Lạc bỏ lại những lời này xong liền bỏ vào phòng ngủ, không muốn tiếp tục ở lại mà thân mật với Phong Hàng Lãng nữa.
Tuyết Lạc cảm thấy việc duy nhất mà cô cần làm bây giờ, chính là giữ khoảng cách với ’em chồng’ Phong Hàng Lãng. Cô không thể có lỗi với Phong Lập Hân nhiều lần như vậy mãi.
Một tiếng trước, ở Hạ gia.
Ôn Mỹ Quyên mời bậc thầy làm bánh ngọt về, đặc biệt làm một phần bánh xoài hết sức đẹp mát. Mục đích vô cùng dễ hiểu, chính là để cho con gái cả Hạ Dĩ Cầm đi lấy lòng Phong Hàng Lãng.
Phong Hàng Lãng thích ăn xoài là thông tin mà Ôn Mỹ Quyên lấy được từ miệng Tuyết Lạc.
“Dĩ Cầm, mẹ đã chuẩn bị cho con xong rồi, mau thừa dịp bánh còn nóng, mang đến Phong gia cho Phong Hàng Lãng đi. Chắc là con sẽ đến nơi ngay trước giờ ăn tối, Phong Hàng Lãng nhất định có mặt ở nhà. Để mẹ gọi điện cho Tuyết Lạc xác nhận đã.” Ôn Mỹ Quyên vừa nói dài dòng, vừa nhét hộp bánh xoài xinh xắn vào tay con gái.
“Mẹ, mẹ ngây thơ vậy. Phong Hàng Lãng là người như thế nào mà còn để mẹ bày trò như vậy? Anh ta sẽ cảm thấy con quá sức ngây thơ cho mà xem.” Hạ Dĩ Cầm không muốn bị Phong Hàng Lãng từ chối một lần nữa, bèn nhất quyết không chịu đến Phong gia.
Muốn yêu nhưng không muốn phải bận lòng, là một kiểu tình cảm hết sức thảm bại. Hạ Dĩ Cầm biết Phong Hàng Lãng không hề dễ dàng, phụ nữ làm sao có thể tùy ý điều khiển hắn chứ? Rõ ràng Hạ Dĩ Cầm thanh cao đang sợ sẽ bị Phong Hàng Lãng làm cho bẽ bàng một lần nữa.
“Ngây thơ một chút mới biểu đạt được tắm lòng của con gái chứ! Nếu con đã nhìn trúng Hàng Lãng thì phải lấy hết dũng khí, ra tay càng sớm thì càng có lợi thế. Phong Hàng Lãng chưa lập gia đình, con chưa chồng, bày tỏ một chút hảo ý với hắn thì sao?” Ôn Mỹ Quyên khuyên nhủ.
Hạ Dĩ Cầm míim chặt đôi môi đỏ mọng, thở ra một tiếng đầy khẩn trương. “Vạn nhất anh ta từ chối thì sao? Hoặc khó chịu với con?” “Phong gia không phải còn có Tuyết Lạc sao? Lát nữa mẹ gọi điện cho Tuyết Lạc, để nó phối hợp với con một chút, sẽ không để con bị cậu ta chán ghét đâu.” Ôn Mỹ Quyên mới chỉ gặp Phong Hàng Lãng một lần đã thích người con rễ này vô cùng.
Hạ Dĩ Cầm trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn là nhận lấy hộp bánh ngọt kia. Cô nghĩ: có vấn đề gì, thì cứ nói là mang cho Tuyết Lạc ăn là được. Chẳng phải thế là giải quyết được vấn đề rồi sao? Ngoài cửa Hạ gia, Hạ Dĩ Cầm đụng ngay phải em gái Hạ Dĩ Kỳ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!