Chương 187:
Tuyết Lạc nằm trên giường giãy dụa đâu tranh tư tưởng một hồi, đần _đần cảm thấy mệt mỏi, cả tỉnh thần lẫn thể xác đều mệt đến cực điểm.
Giác ngủ đêm nay của Tuyết Lạc vốn dĩ đã rât nông, lại còn mang theo nỗi buồn nhàn nhạt. Cho nên cô ngủ ‘không sâu. Đột nhiên một trận đánh úp kéo cô từ trong ác mộng vào một vực thẳm sâu không thấy đáy.
So với ác mộng còn khiến cho người ta sợ hãi hơn.
Đau đón giống như rong biển cuốn chặt lầy cơ thê của Tuyết Lạc. Cơn đau vô tình ấy cứ len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể của cô. Cô theo bản năng liền đầy người đang khóa lấy mình ra.
Tuyết Lạc nhìn thấy rõ người đàn ông đậy là ai. Nói là nhìn thầy rõ, không bằng nói cô có thể cảm nhận được người đàn ông là ai.
“Phong Hàng Lãng, anh là đồ khốn nạn.” Tuyết Lạc luông cuỗông đánh người đàn ông xâu xa bại hoại này.
Nhưng kiểu vừa đánh vừa mắng này của cô với thân hình khỏe mạnh của Phong Hàng Lãng đến tác dụng gãi ngứa cũng không có chứ đừng nói là tạo ra được thương tích gì.
“Ngoan nào, một lúc là sẽ tốt thôi.” m thanh của Phong Hàng Lãng trầm thấp, giông nhự là từ trong yết hầu thoát ra, tràn đầy từ tính.
“Cút ngay.” Tuyết Lạc đã sắp ngại đến mắt kiểm soát: “Phong Hàng Lẵng, anh là đồ khốn nạn. Anh nhanh cút Cả Ngượng ngùng và tức giận cùng ập đên, Tuyết Lạc hận không thê đá người đàn ông này một phát ra khỏi phòng, nhưng với thân hình khỏe mạnh của anh ta thật sự không có cách nào làm được.
Thật ra lúc này Phong Hàng Lãng cũng cảm thầy không thoải mái. Tuyết Lạc không vui, anh ta cũng không vui theo. Không. phải là chỉ tâm trạng không tốt mà là thân thê cảm thây không dễ chịu. Loại cảm giác này, cô đau, anh ta cũng sẽ đau.
Đàn ông cũng không phải mình đồng da sắt, tât cả mọi tê bào trên người cũng ‹ đều là da thịt, đương nhiên cũng sẽ biết đau.
“Vì sao không đợi tôi ở trên xe? Đây là phạt cô không ngoan ngoãn, hiệu chưa?” Người đàn ông dừng lại động.
tác của mình, thấp giọng kề bên tai cô ôn nhu nói. Không khí như ngưng đặc lại càng mang thêm từ tính động lòng người.
“Phong Hàng Lãng, đồ khốn nạn! Sao anh lại đối xử với tôi như thế? Anh nhanh cút ra ngoài cho tôi.”
Tức giận cùng ngượng ngùng bị đau thương xóa nhòa, Tuyết Lạc bắt đầu sụt sịt. Cô thật sự rât đau khổ, không chỉ là cơ thể mà còn là trái tim đau thương tột cùng.
Cô thật sự không thể hiểu được, Phong Hàng Lãng tại sao lại có thể tùy tiện nói khi dễ là khi dễ cô. Không lẽ trong lòng anh ta cô đã đến mức như thê rôi sao?