Chương 120:
“Cũng được đáy! Nhưng tôi sẽ cắt từng miêng thịt trên người cô XuỒng.”
Phong Hàng Lãng nhìn thẳng vào đôi mắt người phụ nữ.
Màn “cắt thịt” giữa hai người bọn họ thật đáng sợ, hai người hai thế cực, người đánh trống xuôi, người thổi kèn ngược.
“Nào! Tới đây đi! Không dám làm thật thì Phong Hàng Lãng anh chính là đồ bỏ đi!” Lam Du Du khiêu khích.
Diệp Niên Thời thực sự sợ hãi: Người phụ nữ này sao lại dũng cảm như Vậy, ẢG không phải là muốn chết sao? Ngay cả khi Phong Hàng Lãng.
không giêt cô, thì việc anh ây tức giận và chặt đi một phân cơ thê của cô là điều cực kỳ có thể xảy ra.
“Hàng Lãng, đây là thăn bò yêu thích của anh, ăn nhiều một chút.”
Diệp Thời Niên đột nhiên gắp hai miêng thăn bò chọ Phong Hàng Lãng, đĩa thịt trên bàn gần như bị quét sạch.
Anh chỉ muốn dùng hành động này để thu hút sự chú ý của Phong Hàng Lãng, cũng coi như làm dịu đi không khí chết chóc này.
Nhìn miếng thăn bò trong bát, Phong Hành Lãng khẽ cau “hữu “Tên nhóc này, gân đây không hay đi hộp đêm đúng không?”
“Anh Lãng đừng lo, em không ăn tạp đâu! Thường đó đều là phụ nữ tự chủ động cho em…”
Diệp Thời Niên nghẹn họng, cảm thấy chính mình buột miệng tiệt lộ quá nhiều thông tin..
„ Tối nay, ăn cơm thôi cũng thật khó khăn!
Lâm Tuyết Lạc hiện tại cũng gian nan không kém.
Dì An tìm một người mở khóa tới, phải mắt rất nhiều công sức mới mở được ô khóa bên ngoài ra.
Vốn tưởng rằng có thê ra ngoài, nhưng không ngờ đó là khóa thông _ minh liên hoàn. Nói cách khác : Khi ổ khóa bên ngoài bị cạy ra, ô khóa ấn bên trong sẽ ngay lập tức đóng chết, cửa sẽ càng ngày bị đóng chặt hơn.
Người thợ khóa vất vả trong vài giờ đồng hồ mới rời đi. Hiện tại chỉ có hai cách, một là chờ Phong Hàng Lãng, trở về mở của, hai là phải dùng thuốc nỗ phá cửa. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Tuyết Lạc nghĩ với tình trạng của Phong Lập Hân không thể chịu được tiếng ồn, nên đã yêu cầu quản gia Mạc từ bỏ ý định phá cửa. Thực ra, cô vẫn có thể ngủ và nằm trong phòng, cũng như làm tất cả các nhu cầu thiết yêu hàng ngày, vì vậy cô chịu đựng một chút vậy.
“Phu nhân, trưa cô ăn không được nhiều, bữa tối nay cô nên ăn nhiều hơn một chút.” DÌ An lo lắng cho Tuyết Lạc, phỏng chừng bây giờ trong bụng p hu nhân còn có một đứa bé, càng nghĩ dì An lại không ngừng đưa đồ ăn cho Tuyết Lạc từ cửa nhỏ.
Nhưng Tuyết Lạc làm sao có thể nuốt trôi đây? Cô là một con người, không phải một con vật. Phong Hàng Lãng nhốt cô trong phòng như một con vật mất đi sự tự do. Bây giờ cô có khác gì vật nuôi cơ chứ? Tuyết Lạc không kìm được nước mắt khi nghĩ răng mình bị đối xử như một con vật.