Tri Hành hòa Y – Linh
Edit by PhanTiền Y nghiêng đầu hôn Triệu Tri Hành trên vai mình, vốn định cứ vậy rồi lui, xong lại bị anh mút lấy môi. Triệu Tri Hành kiên nhẫn dùng đầu lưỡi miêu tả đôi môi cô, đợi cô hé miệng đón mời anh.
Ngay khi Tiền Y tách cánh môi ra, chiếc lưỡi linh hoạt đã tìm tiến vào, đảo quanh đầu lưỡi cô, cô cố bắt kịp tiết tấu của Triệu Tri Hành, quấn lấy anh triền miên. Đến lúc rời ra, cả hai đều thở hổn hển.
Đang muốn phát triển tiến thêm một bước nữa, bụng Tiền Y bất mãn kêu kháng nghị.
Triệu Tri Hành cười cười: “Xem ra ăn cũng phải có trình tự trước sau.”
Hai người suy tính, cuối cùng quyết định gọi cơm hộp.
Tiền Y chọn quán ăn: “Hiện tại anh đã bận rộn như vậy rồi, về sau nếu thăng làm đối tác, liệu em có còn thấy được mặt anh không?”
“Y Y đã suy xét lâu dài như vậy sao?” Triệu Tri Hành tận dụng mọi lúc sửa sang tài liệu, “Theo trình độ hiện tại của anh, thăng PAR còn lâu lắm.”
“Nói thăng chức còn lâu mà sao em thấy anh vui vẻ thế?” Cuối cùng Tiền Y chọn một quán món Nhật có đánh giá không tệ lắm, chọn một phần thức ăn, một phần cơm.
Triệu Tri Hành nhận lấy điện thoại nhập mã thanh toán: “Em cũng đã bắt đầu nghĩ chuyện tương lại rồi, sao anh có thể không vui được?” Anh chuyển đến giao diện nhập vân tay, “Lại đây, ấn vào. Mật khẩu có sáu số mà cũng lười nhớ…”
“Không cần, như vậy sẽ không có cảm giác tiêu tiền của anh.” Tiền Y tránh đi không nhận.
Với sự phổ biến của thanh toán điện tử, sự tồn tại của tiền mặt không ngừng bị suy yếu. Khoa học kỹ thuật phát triển đương nhiên là chuyện tốt, nhưng điều này cũng khiến người ta mất đi cảm giác về giá trị, thứ nhìn thấy chả qua là một chuỗi số thuần túy.
Tiền Y muốn dùng phương thức như vậy để nhắc nhở mình, đó là tiền của Triệu Tri Hành. Cô không thể nuôi thói quen như vậy, coi lòng tốt của người khác là hiển nhiên.
Triệu Tri Hành thấy cô không muốn, cũng không nói nhiều, dù sao đầu óc cô nhiều suy nghĩ quái gở, cô luôn có lý lẽ của chính mình.
Anh nhớ hồi đại học lúc anh theo đám bạn tốt tìm wb của Tiền Y, muốn xem cô có chuyện gì mới mẻ không. Trên đó có một bức ảnh chụp cô ôm con gấu dâu tây, kèm dòng chữ được mua bởi một chị bé xinh đẹp. Ai mua cho tôi thú bông, tôi sẽ đối tốt nhất với người đó ~
Có bình luận không đọc không khí bên dưới: Tại sao không tự mua?
Tiền Y rất kiên nhẫn trả lời rằng sau khi dạo phố cô đã mời chị bé ăn cơm, bình luận vẫn không buông tha mà hỏi mời nhiều hay ít, cô liền nói với hắn quán trung bình cao hơn giá gấu dâu tây một chút.
Tất cả đều quay trở về điểm xuất phát: Cho nên tại sao cậu không tự mua?
Cuối cùng, Tiền Y bất đắc dĩ đáp cô rất thích mấy món đồ chơi bông nhưng nghĩ rằng mua bọn chúng cũng không có nhiều giá trị nên lần nào cũng chỉ ngắm không thôi, chị bé phát hiện cô thích nên đã tri kỷ tặng nó cho cô, cô nghĩ rằng tình cảm ở trong đó không thể đo đếm được bằng tiền.
Triệu Tri Hành hiểu rõ suy nghĩ của cô, nhưng cũng thấy rất đặc biệt khi cô cẩn thận giải thích suy nghĩ của mình với một người chẳng liên quan.
Cô gái này, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt anh ngay cả trong lúc lơ đãng.
Cơm hợp tới rất nhanh, Tiền Y nhận cơm hộp cười nói cảm ơn anh giao hàng xong, liền đưa thức ăn sẵn cho Triệu Tri Hành.
Hai người nhanh chóng bắt đầu giải quyết bữa tối, anh nhận ra Tiền Y thật sự rất đói, bình thường cô luôn nhai kỹ nuốt chậm mà nay cũng có chút sốt ruột, ăn được một nửa thì ho khan, tưởng như bị sặc.
“Ăn từ từ thôi, anh không tranh với em đâu.” Triệu Tri Hành rót cốc nước ấm cho cô, còn vỗ nhẹ lưng cô vài cái.
Tiền Y xuôi khí: “Khụ… Sai rồi sai rồi…”
Lúc cô xuống tầng đổ rác, đúng lúc gặp hai bà cháu cơm nước xong về nhà. Cậu nhóc là con lai, không sõi tiếng Trung lắm nhưng lại rất nhiệt tình, nhìn thấy Tiền Y đi ra từ cửa nhà Triệu Tri Hành, cậu bé liền chào hỏi cô: “Cháu chào cô.”
“Chào.” Tiền Y vốn định vẫy tay với cậu bé, nhưng vì mang theo rác không tiện lắm, đành từ bỏ.
Nhưng câu tiếp theo của cậu nhóc lại mang ý tứ kinh ngạc đến chết đứ người: “Con cô đâu rồi?”
Khoảng cách của cuộc trò chuyện này cũng quá lớn rồi đấy…
Tiền Y đang không biết nên trả lời như nào, bà ngoại của cậu nhóc vừa lúc đi xong giày, bước tới giải vây: “Chị ấy còn trẻ, vẫn chưa có con.” Nói xong bà cười xin lỗi Tiền Y.
Cậu nhóc chớp đôi mắt to, ánh mắt tò mò nhìn qua lại giữa bà ngoại và Tiền Y.
Đến lúc phân loại rác xong về nhà, cô vẫn còn băn khoăn mình trông thật sự già đến mức một đứa trẻ cũng cảm thấy mình hẳn đã có con?