Trong thời gian ở cữ, mặc dù có bà vú chăm sóc em bé nhưng Mộ Du Trầm ngoài giờ làm việc thường tự mình làm.
Là một người mới làm ba, anh không có kỹ năng gì.
Từ việc mặc quần áo đến thay tã, anh đều học đi học lại từ bà vú.
Sáng nay anh không cẩn thận mặc ngược quần áo của Triều Triều, lúc phát hiện liền vội vàng cởi ra mặc vào.
Thư Minh Yên nhìn bộ dáng nghiêm mặt của anh, nhất thời muốn cười, trêu chọc anh: "Mộ tiên sinh, trước khi em bé ra đời, anh nói mình rất có kinh nghiệm trong việc chăm em bé mà, sao giờ mặt quần áo cũng không được vậy?"
"Ai có thể nghĩ một đứa trẻ sơ sinh lại vất vả như vậy đâu?" Mộ Du Trầm chậm rãi mặc quần áo cho Triều Triều, ngước nhìn Thư Minh Yên, nói đầy ngụ ý, "Hơn nữa, theo kinh nghiệm chăm em bé trước đây của anh đúng là không có phần mặc quần áo, khi đó em đâu có để anh giúp em mặc."
"..."
Chưa nói được mấy câu, anh lại giở trò lưu manh, Thư Minh Yên nhất thời nóng mặt, tiếp tục quấn chăn ngủ, phớt lờ anh.
Mộ Du Trầm nhìn cô cười cười, đem hai đứa nhỏ đến bên cửa sổ phơi nắng, cũng hẹn rất đúng giờ.
Cả Triều Triều và Mộ Mộ đều bị vàng da, bác sĩ nói tắm nắng hai lần một ngày, mỗi lần 15 phút, Mộ Du Trầm đã làm như vậy trong mấy ngày qua.
Thư Minh Yên nhìn ba cha con bên kia, dịu dàng nói: "Tắm nắng thật sự có ích, da của hai anh em đã trắng hơn trước rất nhiều."
Mộ Du Trầm ngồi bên cạnh nôi, cúi đầu nhìn hai anh em đang ngủ say: "Lúc mới sinh ra đứa nào đứa nấy đều xấu, bây giờ nhìn thuận mắt hơn nhiều."
Anh quay đầu nhìn Thư Minh Yên, "Triều Triều và Mộ Mộ đều giống em."
Thư Minh Yên cười nói: "Bây giờ ngũ quan cũng chưa nẩy nở, anh có chắc có thể nhìn ra không?"
"Có thể." Mộ Du Trầm cẩn thận nhìn hai đứa trẻ, "Mũi của Triều Triều giống em, còn mắt và miệng của Mộ Mộ thì giống em."
Đang trò chuyện thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Mộ Du Trầm đáp lại, Mộ Dữu và Mộ Du Vãn đẩy cửa bước vào, theo sau là Điềm Điềm.
Mộ Du Vãn cầm hộp thức ăn trong tay, cười nói với Thư Minh Yên: "Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, bánh nếp dì Dung làm ngon hơn so với bánh trong lúc ở cữ. Tiểu Hữu Tử và chị mang đến một ít cho em."
Thư Minh Yên vội vàng ngồi dậy: "Trời lạnh như vậy, hai người đều đang mang thai sao lại tới đây, ngồi xuống sưởi ấm đi ạ."
"Không sao, chủ yếu chính là Điềm Điềm nhớ em trai em gái, hơn nữa hoạt động phù hợp rất có lợi cho thai nhi."
Mộ Dữu ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Vết thương còn đau không?"
Thư Minh Yên lắc đầu: "Đã gần hai mươi ngày, khôi phục khá tốt, không cần lo lắng."
"Vậy thì tốt."
Điềm Điềm vừa bước vào liền chạy đến bên cửa sổ, ghé vào nôi em bé nhìn em trai em gái.
Cô bé nhìn em bé đang ngủ một lúc, rồi đột nhiên nói: "Cậu ơi, cậu đã tìm thấy con ruột của mình chưa?"
Mộ Du Trầm ngước mắt lên: "Cái gì?"
Điềm Điềm nói: "Mấy ngày trước cháu nhìn thấy em trai em gái ra đời, hỏi ba tại sao cậu mợ đều đẹp như vậy, mà Triều Triều và Mộ Mộ lại xấu như vậy. Ba nói là do ôm nhầm, hai em không phải con ruột của cậu."
Cô bé nghiêm túc chỉ hai nhóc trước mặt, nói, "Triều Triều và Mộ Mộ bây giờ so với trước đây đẹp hơn, cậu đã tìm thấy con ruột của mình rồi sao? Vậy Triều Triều và Mộ Mộ giả đã đi đâu rồi ạ?"
Khóe miệng Mộ Du Trầm khẽ giật: "Giản Quý Bạch suốt ngày không nghiêm chỉnh, cho nên cũng không chịu đàng hoàng dạy cháu sao?"
Điềm Điềm chớp chớp hàng mi một cách vô tội, đầy vẻ khó hiểu: "Ba cháu làm sao ạ?"
Mộ Du Trầm mỉm cười: "Ba cháu có nói với cháu rằng khi cháu mới sinh ra, cháu cũng xấu xí giống em trai em gái không?"
"Mới không có, ba nói khi cháu sinh ra đã xinh đẹp như công chúa vậy."
"Vậy thì anh ấy vì để dỗ cháu vui, còn rất biết che lại lương tâm."
"..."
"Ba cháu đâu?" Mộ Du Trầm hỏi Điềm Điềm.
Điềm Điềm chỉ ra phòng khách bên ngoài: "Ba đang ở bên ngoài, còn có chú Doãn Mặc."
Mộ Du Trầm liếc nhìn cô bé, cười: "Doãn Mặc hiện tại là anh rể của cháu, sao cháu vẫn gọi là chú?"
Phơi nắng xong, Mộ Du Trầm đưa hai tiểu bảo bối vào phòng khách, Điềm Điềm cũng đi theo.
Doãn Mặc và Giản Quý Bạch không tiện vào phòng ngủ, lúc này họ đang ngồi bên ngoài trò chuyện.
Nhìn thấy Mộ Du Trầm đẩy xe nôi tới, cả hai người đều đứng dậy nhìn em bé.
Đây là lần đầu tiên Doãn Mặc nhìn thấy trẻ con nhỏ như vậy, anh ta cẩn thận dùng ngón tay chọc chọc vào má Triều Triều, khi sắp chạm vào lại sợ làm đau em bé nên rút ngón tay lại.
Mộ Du Trầm không nhịn được cười, nửa đùa nửa thật nói: "Chúc mừng Doãn tổng nhé, đã hơn ba mươi tuổi lại có thêm một em trai em gái."
Khóe miệng Doãn Mặc giật giật, ngẩng đầu nhìn Mộ Du Trầm, Giản Quý Bạch một bên ôm Điềm Điềm cười thành tiếng.
Khi Mộ Dữu đi ra, nhìn thấy cảnh này, cô không hiểu hỏi: "Mọi người đang nói gì mà cười vui vậy?"
Doãn Mặc cũng đột nhiên cười, kéo cô qua, ánh mắt anh rơi vào cái bụng nhô lên của cô: "Dữu Dữu, chú nhỏ vừa nói khi con của chúng ta ra đời, chú ấy sẽ mừng tiền gấp ba lần."
Mộ Dữu: "?"
Mộ Du Trầm cũng sửng sốt: "Tôi nói vậy khi nào?"
Doãn Mặc chỉ vào Triều Triều và Mộ Mộ: "Đây không phải là em trai em gái của anh sao, vậy con của chúng ta là trưởng bối rồi. Chờ con chúng ta được sinh ra, hai nhóc này cũng phải mừng tiền, nếu không có tiền chỉ có thể để ba của chúng mừng thay. Như vậy tính ra, nhà chú không phải mừng tiền ba phần sao?"
Mặt Mộ Du Trầm tối sầm lại.
Doãn Mặc nhìn Giản Quý Bạch đang hả hê không liên quan gì đến mình: "Dượng nhỏ, Điềm Điềm nhà chú và đứa bé trong bụng cũng phải mừng tiền nha, nhà dượng cũng là ba phần."
Nụ cười của Giản Quý Bạch cứng đờ.
Một lúc sau, Mộ Dữu thấp giọng hỏi: "Vậy chúng ta mừng cho Triều Triều và Mộ Mộ bao nhiêu đây?"
Doãn Mặc: "Nào có anh chị nào mừng tiền cho em trai em gái mới sinh chứ? Chưa nghe nói về quy tắc này, chúng ta không cần."
Mộ Du Trầm: "..."
...
Triều Triều và Mộ Mộ mỗi ngày là một dáng vẻ, càng lớn càng xinh đẹp.
Sau khi có con, Mộ Du Trầm hướng về gia đình hơn, thường luôn là anh lo lắng nhiều hơn.
Bảo bảo cai sữa từ khi một tuổi, ăn đủ sữa bột và thức ăn bổ sung, Thư Minh Yên càng thêm thoải mái hơn. Đôi khi có linh cảm kịch bản, cô có thể ngồi trong thư phòng nghiên cứu gần như cả ngày.
Trong nháy mắt, hai đứa bé cũng sắp hai tuổi. Hôm nay cuối tuần, buổi chiều cô đang viết kịch bản trong thư phòng, đang có hơi bí ý tưởng, cửa phòng làm việc lặng lẽ bị đẩy ra từ bên ngoài.
Nghe thấy động tĩnh Thư Minh Yên quay đầu lại, liền thấy một đôi nam nữ đứng cạnh nhau ở cửa, tò mò mở to đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh bên trong.
Nhìn thấy Thư Minh Yên cười, hai anh em lon ton đi tới, đứa nào cũng ôm lấy đùi mẹ, đồng thanh gọi: "Mẹ ơi!"
Giọng trẻ con non nớt, trong giọng nói còn có chút làm nũng. Thư Minh Yên nghe xong trái tim sắp tan chảy.
Cô bế con gái lên, con trai không ngừng lay chân cô cũng muốn được bế.
Tay còn lại của Thư Minh Yên cũng bế cậu nhóc lên, hôn lên má hai đứa, nhìn về phía cửa, cô có chút khó hiểu: "Sao hai con lại ở một mình, ba đâu?"
Triều Triều ê a nói chưa sõi: "Ba, điện thoại "
Có nghĩa là Mộ Du Trầm đang nghe điện thoại.
Mộ Mộ áp lòng bàn tay lên tai, bắt chước hành động trả lời điện thoại: "A lô?" Triều Triều nhìn thấy cũng làm theo: "A lô."
Mộ Mộ: "Ai vậy?"
Triều Triều: "Triều Triều đây, ai vậy?"
Mộ Mộ: "Mộ Mộ!"
Thư Minh Yên bị sự đáng yêu của hai con chọc cười.
Sau khi Mộ Du Trầm trả lời điện thoại xong, anh quay lại phát hiện hai tiểu quỷ đã biến mất.
Anh đi thẳng đến thư phòng của Thư Minh Yên, liền nhìn thấy cảnh này bên trong.
Anh đi vào, đứng trước mặt Thư Minh Yên, điểm điểm đầu hai tiểu quỷ: "Sao lại vào quấy rầy mẹ? Ba đưa các con ra ngoài chơi chịu không?"
"Không muốn!" Triều Triều ôm Thư Minh Yên không buông.
Mộ Mộ cũng nhào vào trong ngực Thư Minh Yên: "Con muốn mẹ cơ!"
Thư Minh Yên cười ôm lấy chúng, nói với Mộ Du Trầm: "Vừa vặn em không viết được gì, để chúng chơi ở đây đi."
Trên bàn, điện thoại của Thư Minh Yên rung lên, một quảng cáo nhỏ hiện lên.
Hai đứa bé tò mò nhìn qua, tranh nhau với lấy.
Để ngăn Triều Triều chạm vào điện thoại trước, Mộ Mộ còn dùng bàn tay nhỏ bé của mình kéo cánh tay của Triều Triều.
Mộ Du Trầm nghiền ngẫm nhìn hai đứa trẻ, cầm lấy chiếc điện thoại di động trong tay một cách dễ dàng tự nhiên, lắc lắc trước mặt bọn trẻ: "Muốn à?"
Triều Triều và Mộ Mộ sửng sốt, ở trong lòng Thư Minh Yên giãy dụa muốn lấy.
Mộ Du Trầm dơ lên, không cho bọn chúng chạm vào.
Hai anh em đều vội vàng, đồng loạt quay đầu cáo trạng với Thư Minh Yên: "Ba thật hư!"
Thư Minh Yên tức giận trừng anh một cái: "Anh chọc tụi nhỏ làm gì, mau cất điện thoại đi, đừng để chúng chơi."
Lần trước Triều Triều lấy điện thoại Thư Minh Yên nghịch ngợm, cuối cùng không biết sao đã đăng một Weibo chữ số lung tung, thực sự rất xấu hổ.
Mộ Du Trầm đút điện thoại vào túi.
Hai đứa nhỏ rất hiếu thắng, không lấy được cũng không nháo khóc, hễ thấy trên bàn có gì khác là lại cùng nhau tranh giành.
...
Sau khi Triều Triều và Mộ Mộ cai sữa lúc một tuổi, Mộ Du Trầm đã yêu cầu chúng ngủ trong phòng trẻ em.
Buổi tối có bảo mẫu chăm sóc chúng, mỗi đêm Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm sẽ dỗ bọn trẻ đi ngủ trước khi trở về phòng.
Có lẽ là bởi vì hai đứa làm bạn với nhau, buổi tối Triều Triều và Mộ Mộ luôn ngủ rất ngoan, không hề dính người.
Sau khi cho con ngủ, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm trở về phòng của mình.
Thư Minh Yên vào phòng thay đồ lấy một bộ đồ ngủ, định đi tắm.
Mở cửa tủ, bất ngờ thấy bên trong có thêm vài bộ đồ ngủ sexy.
Không cần phải hỏi, chắc chắn là được Mộ Du Trầm chuẩn bị.
Cố nén sự nóng bừng trên mặt, cô quét qua từng chiếc váy ngủ, cuối cùng chọn ra chiếc màu đen ôm vào lòng, sau đó quay người đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc váy ngủ vào, cô soi gương trước khi ra ngoài, sau đó khoác lên mình một chiếc áo choàng tắm màu trắng dài đến mắt cá chân, che kín người từ trên xuống dưới.
Ngay khi cửa phòng tắm được mở ra, Mộ Du Trầm đã đứng ở cửa.
Thư Minh Yên không hề chuẩn bị trước mà đâm thẳng vào lồng ngực cường tráng của anh.
Cánh tay cường tráng của người đàn ông vòng qua eo cô, đầu hơi cúi xuống, quai hàm trơn bóng, trầm giọng hỏi cô: "Em mặc bộ nào, anh nhìn xem?"
Khi nói chuyện, anh nâng tay lên eo cô, dây áo choàng tắm được anh dễ dàng cởi ra.
Chiếc áo choàng tắm rơi xuống chân, chỉ còn lại chiếc váy ngủ màu đen bên trong.
Sau khi sinh con cô vẫn luôn luyện tập, vóc dáng không thay đổi nhiều, ngoại trừ khuôn ngực ngày càng đầy đặn.
Chiếc váy ngủ được làm từ chất liệu ren, tôn lên vẻ duyên dáng trên cơ thể. Chiếc eo nhỏ không thể nắm bắt lộ ra bên ngoài, làn da trắng nõn dưới ánh đèn.
Hai chân cân đối và thon thả, đôi tất lưới màu đen không giấu được nước da trắng nõn, trong sự gợi cảm toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Hầu hết những món đồ Mộ Du Trầm mua trước đây đều đơn thuần tươi mới, đây là lần đầu tiên thử kiểu nóng bỏng và gợi cảm này, cô tránh nhìn vào mắt Mộ Du Trầm.
Mộ Du Trầm dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó đột nhiên bế cô lên.
Vừa bị ném lên giường, anh nóng lòng đè cô lại, hơi thở nặng nề phả vào tai cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm: "Sao em mặc gì cũng có thể dụ người như vậy?"
Thư Minh Yên: "..."