Sáng hôm ngày đến hẹn phỏng vấn, Phù Dung tranh thủ dậy thật sớm để phụ giúp bà Năm được việc nào hay việc nấy.
Sau đó cô về phòng thay áo sơ mi trắng cùng chiếc váy chữ A dài đến gối.
Cũng lâu lắm rồi Phù Dung mới mặc lại kiểu trang phục ra dáng sinh viên như thế này, trong lòng có chút bồi hồi.
Phù Dung ra khỏi nhà của Từ Ngưng Viên là tám giờ sáng.
Cuộc hẹn phỏng vấn ở công ty đầu tiên là lúc chín giờ, địa điểm là tòa nhà Metro ở quận 1, cũng là trụ sở chính của công ty.
Phù Dung vẫn dùng phương tiện là xe bus để di chuyển.
Khi đến trước cổng tòa nhà cao lớn đó thì cô cảm thấy có hơi lúng túng, không biết phải đi vào đâu.
Trước cửa tòa nhà có hàng chữ to đùng để tên công ty DSM, nhưng Phù Dung không biết phòng phỏng vấn ở đâu cả.
Cô quyết định cứ đi vào tòa nhà trước, sau đó thì kiếm người hỏi thăm.
Hiện tại là giờ làm việc, trong công ty người ra người vào tấp nập.
Người nào người nấy đều trông có vẻ bận rộn, không có ai rảnh tay để cho Phù Dung hỏi thăm cả.
Phù Dung vào thang máy, nhìn sơ đồ có để tầng nhân sự là tầng 15.
Nút đó đã có người ấn sẵn nên Phù Dung chỉ đứng một bên, chờ thang máy đi lên.
Trong thang máy im lặng, Phù Dung cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cô quay lại đằng sau thì mới để ý hiện tại trong thang máy chỉ có cô cùng với một người đàn ông khác.
Phù Dung chắc hẳn anh ta là người đã nhấn tầng 15, bèn mon men hỏi thăm.
“Anh ơi.
Cho tôi hỏi nếu muốn tìm phòng phỏng vấn thì phải đi như thế nào ạ?”
Người đàn ông đang nhìn vào điện thoại, nghe câu hỏi của Phù Dung thì ngẩng đầu lên nhìn cô sau đó ánh mắt bắt đầu thay đổi.
Anh ta nhìn Phù Dung chằm chằm, ánh mắt soi từ trên đầu cô xuống tận giày, rồi lại vòng ngược trở lên lại.
Phù Dung bị anh ta nhìn đến mức cảm thấy cả cơ thể đều khó chịu.
“Này.
Anh đang nhìn gì đó?”, Phù Dung hỏi lớn.
“Em đến để phỏng vấn à? Vị trí nào thế?”
Người đàn ông nghe Phù Dung mắng, không những không giận mà còn cười.
Anh ta vẫn giữ nguyên ánh nhìn đầy d*c vọng của mình mà hỏi Phù Dung.
Phù Dung trừng mắt nhìn hắn ta, cảm thấy không nên nói chuyện với người này nữa làm gì.
Cô quay mặt đi, không trả lời, cố nhích ra thật ra anh ta, đứng gần sát cửa thang máy.
“Này.
Sao thế? Giận anh à?”
Người đàn ông thấy Phù Dung không trả lời mà còn tránh xa anh ta như vậy thì liền chủ động bước đến gần cô hơn.
“Đừng giận mà.
Anh trêu chọc em chút thôi.
Chúng ta làm quen được không?”
Giọng nói đầy nam tính của người đàn ông vang khắp thang máy, anh ta đứng quá gần nên Phù Dung có thể ngửi thấy là mùi hương trên người anh.
Mùi của phụ nữ.
Phù Dung dù chưa từng trải sự đời thì cũng có thể đoán chắc chắn người này là một tay sát gái.
“Phiền anh tránh xa tôi ra một chút”, Phù Dung nghiêm giọng mà yêu cầu.
“Chu choa.
Hung dữ quá nha.
Người đẹp càng hung dữ anh càng thích.”
Người đàn ông vẫn cứ duy trì dáng vẻ trăng hoa của mình, càng áp sát vào người Phù Dung hơn.
Anh ta còn thò tay đến bàn tay của Phù Dung, định nắm lấy.
Phù Dung vội vàng rút tay lại, theo phản xạ mà đưa tay tát anh ta một cái.
“Anh đang làm cái gì thế? Tôi đã nói anh tránh xa tôi ra.
Không nghe thấy sao?”
Phù Dung vừa dứt lời, thang máy vừa đến tầng 15, cửa thang máy mở ra.
Cô không muốn dây dưa gì với tên háo sắc này nữa nên quay lưng bước ra ngoài.
Nhưng cánh tay lại bị người đàn ông phía sau giữ chặt.
Phù Dung giận dữ, quay lại, nhấc chân, đạp mạnh một cái về phía hạ bộ của người đàn ông.
Anh ta không ngờ Phù Dung lại hành động như vậy, lập tức dính đòn, đau đến ngã ra đất.
Phù Dung tranh thủ cơ hội mà chạy đi.
Cửa thang máy cũng khép lại giúp Phù Dung cắt đuôi được gã đàn ông biến thái.
“Này.
Cô đi đâu vậy?”
Phù Dung đang chạy trốn tên háo sắc thì nghe tiếng nói vang lên.
Cô khựng lại, nhìn người phụ nữ lớn tuổi trước mặt mà trở nên lúng túng.
“Dạ.
Em có lịch hẹn phỏng vấn ạ.”
“Đi phỏng vấn sao lại lên đây? Nhân viên phỏng vấn không được đi lung tung”, Người phụ nữ lớn tuổi nhìn Phù Dung một cách không hài lòng, “Cô xuống tầng 3, vào phòng B chờ đi.”
“Dạ.
Em xin lỗi.”
Phù Dung vội vàng cúi đầu xin lỗi rồi chạy đi ngược lại về phía thang máy.
Tuy nhiên càng gần đến thang máy thì Phù Dung càng đi chậm hơn, cô cẩn thận ngó xung quanh.
Sau khi đảm bảo tên háo sắc ban nãy không có mặt thì mới chạy nhanh tới, nhấn nút thang máy rồi chui vào.
Lúc Phù Dung vào đến phòng B thì bên trong đang có ứng viên phỏng vấn.
Vì vậy cô ngồi ở bên ngoài chờ đến lượt.
Phù Dung cảm thấy nóng, cả người toát mồ hôi vì nãy giờ chạy quá nhiều.
Trong thời gian ngồi chờ, Phù Dung có thời gian quan sát kỹ xung quanh.
Vị trí công ty này rất đẹp.
Từ chỗ của Phù Dung ngồi còn có thể nhìn ra chỗ nhà thờ gần đó.
“Mời ứng cử viên tiếp theo.”
Phù Dung vội vàng thu tầm mắt về, chỉnh sửa trang phục rồi bước đi vào trong phòng phỏng vấn.
Phù Dung bước thật nhẹ để tránh mất điểm thanh lịch.
Bên trong phòng lại vang lên tiếng nói chuyện rất to, Phù Dung đi càng gần thì càng nghe rõ hơn.
“Mạc tổng.
Lần sau cậu có thể nghiêm túc hơn được không vậy? Phỏng vấn từ lúc nào rồi mà giờ này còn mới vào hả?”
“Phỏng vấn thì bác phỏng vấn được rồi mà.
Lôi cháu vào làm gì chứ? Cháu buồn ngủ muốn chết đây này.”
“Buồn ngủ? Hôm qua lại ăn chơi thâu đêm nữa rồi đúng không? Tôi phải nói cho bố cậu về chuyện này mới được.”
“Ây, đừng mà.
Bác Hoa à.
Mấy chuyện này có gì phải nói chứ? Cháu đâu phải là con nít nữa đâu mà quản cháu dữ vậy.”
“Được rồi.
Ngồi ngăn ngắn lại cho tôi.
Để ứng viên đến thấy hình ảnh làm mất mặt công ty thì cậu liệu hồn với tôi.”
“Vâng ạ.”
Phù Dung có thể nghe ra được một người phụ nữ trung niên đang nói chuyện với một người đàn ông trẻ.
Giọng của người phụ nữ thì Phù Dung hoàn toàn không quen.
Thế nhưng giọng nói của người đàn ông trẻ biếng nhác này Phù Dung lại cảm thấy khá quen thuộc.
Rốt cuộc thì đã gặp ở đâu nhỉ?
“Cốc.
Cốc.
Cốc.”
Cô thư ký trẻ đi cùng với Phù Dung dừng lại trước cánh cửa mà gõ ba cái rồi cất giọng.
Gương mặt bình tĩnh giống như hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại khi nãy.
“Mạc tổng.
Trưởng phòng.
Ứng cử viên đến phỏng vấn ạ.”
“Vào đi.”
Giọng nói của người phụ nữ trung niên vang lên.
Phù Dung còn mãi đang suy nghĩ xem người đàn ông kìa là ai thì cánh cửa đã mở ra.
Phù Dung bước vào trong, cô thư ký liền giúp Phù Dung đóng cánh cửa sau lưng lại.
Phù Dung lúc này mới nhìn rõ được những người đang có mặt ở trong phòng.
Ở bên trái ngoài cùng là một cô gái trẻ, ở bên phải là một người phụ nữ trung niên.
Có vẻ nhưng bà là người khi nãy đã lên tiếng bảo cho vào, cũng có nghĩa bà là trưởng phòng gì đó mà khi nãy cô thư ký đã kêu.
Còn người ở giữa, Phù Dung vừa nhìn thấy gương mặt của người đàn ông này thì Phù Dung có xúc động muốn xoay người chạy ra khỏi phòng ngay lập tức.
Người này chẳng phải là tên biến thái khi nãy đã muốn sàm sỡ cô ở trong thang máy sao? Vì sao anh ta lại có mặt ở đây? Hơn thế nữa trước mặt anh ta còn để một cái biển chức danh cực kỳ bắt mắt như thể sợ người ta sẽ không thấy được.
Phù Dung đọc dòng chữ trên đó xong thì cảm thấy càng muốn khóc hơn.
Mạc Tử Thâm – tổng giám đốc của công ty DSM.