“Đưa cậu đi ăn ngon chứ đi đâu.”
Từ Huy Vũ nhìn vẻ ngượng ngùng và tức giận của Nhạc Thanh Dao thì bật cười. Anh đưa tay ra kéo lấy cổ tay cô mà đi tiếp:
“Đi thôi. Nếu còn chậm trễ nữa thì quán đóng cửa mất”
Nhạc Thanh Dao được Từ Huy Vũ kéo đi. Lần này thì đã dễ đi hơn trước rất nhiều. Nhạc Thanh Dao nhìn nơi cổ tay bị người con trai nắm chặt, trong lòng có chút gì đó khó nói. Khi cô còn chưa kịp nhận rõ cảm giác này là gì thì Từ Huy Vũ đã buông tay cô ra rồi. Nhạc Thanh Dao ngạc nhiên ngẩng đầu mà nhìn lên. Từ Huy Vũ mở cửa quán, quay đầu nhìn cô khó hiểu.
“Vào trong thôi, cậu đứng ngơ ra đó làm gì vậy.” “Thì từ từ, hối cái gì mà hối hả?”
Nhạc Thanh Dao bực dọc nói vội rồi cũng nhấc chân mà đi vào bên trong. Từ Huy Vũ lắc đầu bó tay với cô nàng.
Đây là một quán ăn dành cho sinh viên ở trường, Nhạc. Thanh Dao chưa bao giờ đến đây cả thế nhưng Từ Huy Vũ lại đến rất nhiều lần rồi.
Anh chọn một chỗ ngồi thoáng mát, rồi thuần thục gọi các món ăn trong cửa hàng. Cô chủ quán nhìn thấy Từ Huy Vũ thì cười tít mắt, hai người nói cười với nhau. Nhạc Thanh Dao nhìn thấy hình ảnh đó thì cảm thấy khó chịu. Cô siết chặt cốc. nước trong tay, mặt mũi khó gần.
Từ Huy Vũ gọi một lượt thức ăn xong quay lại thì thấy Nhạc Thanh Dao như vậy thì liền khó hiểu mà hỏi:
“Cậu bị sao thế? Đau bụng à?” “Hừ, ở cái quán nát này thì có gì ăn ngon mà cậu đưa tôi đến đây chứ? Nếu không đủ tiền dẫn tôi đi ăn thì cứ nói, cần gì phải lựa cái quán rẻ bèo này chứ”
Câu nói đầy tính công kích, giọng nói châm chọc. Từ Huy Vũ thở dài thầm nghĩ cái tính tiểu thư đỏng đảnh này của Nhạc Thanh Dao đúng thật là khó chiêu.
“Cậu cứ ăn thử đi. Tôi bảo đảm thức ăn ở nơi đây còn ngon hơn các nhà hàng năm sao mà cậu ăn đó.”
“Nói phét.”, Nhạc Thanh Dao bĩu môi, lắc läc chiếc cốc. trong tay, “Nếu đồ ăn ở đây không ngon thì cậu phải làm cho. tôi một điều kiện đấy.”
“Đồng ý", Từ Huy Vũ thoải mái nói, anh cười tươi rồi lại với tay lấy đũa, muỗng trong hộp. Từ Huy Vũ lau sạch sẽ rồi mới đưa một bộ cho Nhạc Thanh Dao:
“Cậu cứ chờ món ăn ra rồi sẽ biết thôi.”
Nhạc Thanh Dao đưa tay nhận lấy, trong lòng cười thầm. Từ Huy Vũ đúng là ngây thơ. Cô nhận xét ra sao là do bản thân cô mà, cô cứ thích nói không ngon đấy thì anh làm gì được cô nào? Nhạc Thanh Dao trong lòng đắc ý, hào hứng nghĩ xem nên bắt Từ Huy Vũ đáp ứng điều kiện gì của cô.
Thế nhưng đến khi thức ăn được đưa ra, Nhạc Thanh Dao ăn một miếng vào thì lại không thể thốt ra lời chê bai được. Gương mặt của cô trở nên cứng ngắc.
Từ Huy Vũ nhìn thấy biểu cảm đó của Nhạc Thanh Dao thì càng thêm cười vui vẻ hơn. Anh rót thêm cho cô một ít nước trà rồi cất giọng:
“Không cần miễn cưỡng bản thân mình nói dối đâu. Cậu cứ ăn thoải mái, điều kiện kia tôi vẫn sẽ đáp ứng với cậu là được chứ gì?”
Nhạc Thanh Dao nghe vậy, liền nuốt vội chỗ thức ăn trong miệng, ngẩng đầu lên mà nhìn Từ Huy Vũ:
“Cậu nói thật á.”