“Vâng. Em biết rồi ạ. Em chắc chẳn sẽ khuyên bảo Nhạc Thanh Dao thật tốt”
Từ Huy Vũ vẫn giữ chặt Nhạc Thanh Dao không buông ra, tránh cho cô ta gây thêm rắc rối cho anh, sau đó quay sang nhìn chị Thanh mà nghiêm túc hứa. Chị Thanh nhìn Từ Huy Vũ cười cười. Cô càng nhìn thắng nhóc này càng cảm thấy hài lòng. Bọn con nít mới lớn bây giờ đều học thói nhà giàu kênh kiệu, chẳng có được mấy người biết điều cả.
“Được rồi. Nể mặt em nên chị tha cho con nhỏ này một lần đó. Em đưa nó đi đi. Vê nhà xức thuốc vào nhé, khi nãy chị đánh hơi mạnh đó.”
“Dạ. Cám ơn chị.”
Chị Thanh cười nói thêm mấy câu nói Từ Huy Vũ nữa rồi cũng quay lưng rời đi trước.
Từ Huy Vũ chờ cho chị Thanh cùng đồng bọn kéo đi hết thì mới buông bàn tay che kín miệng của Nhạc Thanh Dao ra. Lúc này anh sợ chết đi được.
“Từ Huy Vũ, cậu bị điên à? Sao đám bịt miệng tôi?”
Nhạc Thanh Dao vừa được giải thoát khỏi kiềm cặp của Từ Huy Vũ thì liền tức giận hét lớn lên.
“Cô đừng có mà hét nữa. Cô tự về đi. Tôi đi đây.”
Từ Huy Vũ lắc lắc đầu, mệt mỏi mà nói. Sau đó cũng quay lưng đi. Anh đúng là xui xẻo mới phải dính lấy Nhạc Thanh Dao như vậy. Lưng đau quá. Từ Huy Vũ cảm thấy mình mau mau rời khỏi đây thôi. Bởi vì Từ Huy Vũ cảm thấy trước mắt của anh bắt đầu trở nên đen thui rồi.
“Này, đứng lại nói cho rõ ràng coi.”
Nhạc Thanh Dao thấy Từ Huy Vũ định bỏ đi thì tiến lên mấy bước năm áo của Từ Huy Vũ mà kéo lại. Thế nhưng Nhạc Thanh Dao không ngờ cô vừa kéo một cái. Từ Huy Vũ lại lảo đảo ngã về phía sau, đè hẳn lên cả người cô mà... bất tỉnh.
Đến khi Từ Huy Vũ tỉnh dậy một lần nữa là đã tối muộn ngày hôm đó. Sau lưng đau đớn khiến anh dần nhớ ra những gì đã xảy ra trước cổng trường đại học. Từ Huy Vũ ôm đầu, chống tay ngồi thẳng dậy.
“Cậu dậy rồi 4?”
Giọng nói trong trẻo, lanh lảnh của cô gái vang lên. Từ Huy Vũ ngạc nhiên ngó qua thì mới phát hiện Nhạc Thanh Dao đang ngồi ở bên cạnh mình.
“Sao cậu lại ở đây?”
Từ Huy Vũ ngạc nhiên mà hỏi.
“Tôi không ngồi đây thì cậu nghĩ là ai đem cậu vào viện hả? Cậu tự bay vào được chắc?”
Nhạc Thanh Dao cao giọng mà chất vấn. Người con trai này hỏi một câu ngốc nghếch ghê.
“À”
Từ Huy Vũ gật đầu, sau đó chầm chậm giở chăn trên người lên rồi bỏ chân xuống đất.
“Này, cậu làm gì đó? Định đi đâu?”
Nhạc Thanh Dao thấy Từ Huy Vũ tìm giày mang vào thì lập tức đứng dậy tới gần anh mà hỏi.
“Tôi phải về rồi.”
“Về?”, Nhạc Thanh Dao trừng mắt thật lớn, “Cậu đùa à? Cơ thể cậu yếu như vậy, mới bị đánh một cái đã ngất xỉu rồi. Bác sĩ bảo cậu phải nãm viện để theo dõi thêm đó.”
“Không cần đâu. Tôi khỏe rồi”, Từ Huy Vũ vẫn bỏ những lời khuyên nhủ của Nhạc Thanh Dao ngoài tai mà mang giày vào chân:
“Về muộn như vậy chắc chắn mẹ tôi đang rất lo lắng.”
“Cậu lớn vậy rồi thì về muộn một chút đã sao chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!