Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Sau hôm đó, có một tuần hai người không gặp nhau.

Hướng Viên như con vụ xoay mãi không dừng, suốt ngày lẫn đêm toàn họp với cổ đông. Những cổ đông này đều là nguyên lão cùng thành lập công ty, cũng coi như năm xưa dốc sức vì nửa giang sơn cùng ông nội, nên lời nói ra cũng có trọng lượng hơn cô, Hướng Viên lại không dám đắc tội, chỉ có thể cố gắng nhường nhịn.

Nhưng ý kiến của các cổ đông cũng khác nhau rất nhiều, giống y hệt một cành cây, nhổ chỗ này thì chỗ kia mọc lên, bên này vừa giải quyết xong thì bên kia lại nhảy ra một mâu thuẫn mới.

“Gần đây tôi không có nhiều tiền, một tỉ cũng không phải chuyện đùa.”

Ông già mặt mũi cương nghị, tóc muối tiêu đeo kính gọng vàng, mặc âu phục màu xám ba lớp tên là Cố Xương Thịnh, nói: “Một trăm triệu thì mọi người có thể gom góp lại, nhưng bảo một tỉ thì bọn tôi biết đi đâu mà kiếm?”

“Đúng thế, nếu là một trăm triệu thì giờ đã không ngồi đây nói rồi.” Hướng Viên không vạch trần, nhìn Cố Xương Thịnh nói một câu, “Tôi nhớ cách đây không lâu ông mới mua một nông trường ở Úc cho con trai cả đúng không? Còn cả tháng trước mua tứ hợp viện ở Bắc Kinh cho con út, cũng phải giá trị một trăm triệu nhỉ? Đương nhiên đây đều là tiền cá nhân của ông, tôi không có ý kiến. Cũng không phải tôi yêu cầu mọi người móc tiền ra, chỉ là vào lúc này, nếu kéo dài nữa thì tôi cũng chỉ đành phá sản.”

Cố Xương Thịnh xem nhẹ lời uy hiếp, còn giả mù sa mưa với cô: “Nói thật nhé Viên Viên, chúng tôi từng này tuổi rồi, chắc chắn có nhiều suy nghĩ mạo hiểm táo bạo hơn các cô. Không phải chúng tôi không chịu chi tiền, mà là do nó quá nhiều, trong chốc lát mọi người cũng không lấy ra được nhiều như vậy.”

Hướng Viên và Lại Phi Bạch nhìn nhau, rồi cô thờ ơ hỏi: “Ông có thể lấy ra được bao nhiêu?”

Cố Xương Thịnh mỉm cười, nếp nhăn nơi khóe mắt sắc bén như dao, nói: “Tôi có một điều kiện, trừ khi cô chuyển một nửa cổ phần trong tay ông nội cô cho tôi thì tôi sẽ chi ra hai trăm triệu, như thế tôi sẽ đảm nhiệm chức chủ tịch.”

Thì ra là nhằm vào điều này, Cố Xương Thịnh muốn nhân lúc cháy nhà hôi của để biến Đông Hòa thành của ông ta.

Ngoài mặt Hướng Viên vẫn rất bình tĩnh, chỉ nói sẽ cân nhắc sau. Tan họp rồi người không đi, chỉ còn lại cô và Lại Phi Bạch và Gia Miện.

Ba người chau mày vẻ mặt nặng nề, ngay đến không khí cũng trở nên nghiêm túc.

Ánh nắng loang lổ từ ngoài cửa hắt vào rơi xuống mặt đất, trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Hướng Gia Miện lên tiếng đầu tiên, “Có phải Cố Xương Thịnh bắt tay với Dương Bình Sơn cố ý muốn thâu tóm công ty không? Anh không tin Dương Bình Sơn dễ dàng rời khỏi sào huyệt của mình như thế, hai người bọn họ chỉ là chờ một ngày này thôi có đúng không?”

Hướng Viên mặc âu phục màu xám thoải mái, ánh sáng rơi lên người cô, khiến cổ tay vốn đã trắng nay gần như trở thành trong suốt, chiếc đồng hồ đôi trên cổ tay lóe sáng, viên kim cương trên mặt đồng hồ cũng phát ra tia sáng chói mắt, làm cả người cô trông sáng bừng hẳn lên. Cô im lặng không nói gì, mệt mỏi day day huyệt thái dương.

Lại Phi Bạch tiếp lời: “Cũng không phải là không thể, chắc chắn trong tay Cố Xương Thịnh không chỉ có hai trăm triệu, với số tiền ông ta bòn rút từ công trình trong mấy năm qua, anh đoán cũng không phải là con số nhỏ.”

Hướng Viên dựa vào ghế, mở laptop trước mặt lên: “Bây giờ nói những chuyện này cũng không kịp nữa rồi, trước hết phải nghĩ cách xem có cách gì để Cố Xương Thịnh lấy tiền ra không. Còn nữa, bên Lữ Trạch Dương thế nào rồi?”

Lại Phi Bạch nói: “Không trì hoãn được nữa rồi, anh chỉ nói sẽ để anh ta đi vào cuối tháng này.”

“Tạm thời để Vưu Trí thay thế công việc của anh ta đi.”

Lại Phi Bạch: “Nhưng dù sao Vưu Trí cũng không tốt nghiệp chuyên ngành máy tính, vẫn còn kém xa Lữ Trạch Dương.”

“Còn Tiết Dật Trình?”

“Mấy ông già kia không đồng ý.”

“Vậy cứ để Vưu Trí học trước đi, bên nhân sự tìm kiếm thế nào rồi?”

“Khó tìm lắm, chúng ta mất mấy năm mới đào tạo được người như Lữ Trạch Dương, em bảo đi đâu tìm được người như anh ta đây? Hơn nữa còn phải thật sự lợi hại, cho anh ta tiền nhưng anh ta không cần. Giờ anh cũng chỉ có thể nhờ người từ công ty khác đào xem sao.”

Vừa dứt lời, điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông.

Hướng Viên nghe máy: “Giám đốc Hướng, có một tiên sinh tên Lương Tần tìm chị, nói là giáo sư của bạn chị.”

Mi tâm Hướng Viên đột nhiên giật giật, vội mời người vào, “Để giáo sư Lương đến phòng họp tầng ba chờ tôi, tôi lập tức đến ngay.”

Lương Tần đợi trong phòng họp lớn một lúc thì nghe thấy tiếng giày cao gót cộp cộp ngoài hành lang, chỉ chớp mắt, một cô gái xinh đẹp bước vào cửa. Lương Tần thầm ngẩn người, dáng vẻ giàu kinh nghiệm tự tin sải bước đó rất giống mẹ của cô ấy. Số lần ông gặp Hướng Viên không nhiều, mà lần nào cũng có mặt Từ Yến Thời, ở bên cạnh học trò của ông, cô mãi mãi là cô gái nũng nịu chưa trưởng thành.

Đây là lần đầu tiên gặp cô trong công việc, nhìn như thế, trái lại cũng xứng đôi với học trò ông.

Hướng Viên rất khách khí, tự rót nước cho mình rồi ngồi xuống đối diện ông, lễ phép hỏi: “Giáo sư Lương, thầy tìm em có chuyện gì?”

Lương Tần cầm ly trà trong tay, nở nụ cười khổ sở, không giống Cố Xương Thịnh âm hiểm xảo trá, trên mặt Lương Tần in hằn dấu vết của năm tháng, thoạt nhìn dịu dàng rất nhiều, ông khó khăn mở miệng: “Hướng Viên, thật sự không nên đến tìm em làm gì, nhưng tôi không nín nhịn nổi nữa, cũng không muốn chuyện đến đây thì kết thúc. Dù sau này Từ Yến Thời sẽ hận tôi, không thừa nhận tình thầy trò với tôi, thì nhất định hôm nay tôi phải nói ra với em.”

Nụ cười trên mặt Hướng Viên cứng lại, nhưng vẫn lễ phép nói: “Thầy cứ nói đi ạ.”

Lương Tần hít sâu một hơi, đầu tiên là nhỏ giọng hỏi: “Gần đây công ty em gặp rắc rối à?”

Phòng họp im lặng tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Gió thổi vù vù, lá cây ngoài cửa kêu xào xạc, tương phản hẳn với bầu không khí tù đọng bên trong, càng khiến âm thanh thấp giọng trò chuyện của cả hai có vẻ kiềm chế rất nhiều.

Hướng Viên cũng không giấu giếm gì, nói thật với Lương Tần: “Quả thật là gặp phải chút chuyện rắc rối, Từ Yến Thời nói với thầy ạ?”



Ngoài cửa, Gia Miện vừa nhận được một cuộc gọi bèn đi xuống tìm Hướng Viên, nhưng vừa đặt tay lên chốt cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện như có như không từ bên trong truyền ra.

Lương Tần nói năng thận trọng, không quanh co vòng vèo, nhưng trong mắt lại có vẻ trào phúng: “Cậu ấy không nói với tôi, có điều cậu ấy có nói với tôi là không tham gia khảo hạch của Vi Đức.”

Hướng Viên ngạc nhiên, “Thế là sao? Vì sao lại không tham gia?”

Lương Tần bó tay: “Bởi vì cậu ấy cảm thấy cô cần cậu ấy hơn.”

Cơ thể Hướng Viên cứng đờ, trước ngực nóng cháy phồng lên, “Anh ấy nói với thầy lúc nào?”

“Sáng sớm thứ tư tuần trước, gửi tin nhắn cho tôi.”

Từ sau lần đó cả hai chưa gặp lại nhau, nói cho đúng là Từ Yến Thời đã biến mất. Hướng Viên không tìm được người, tưởng anh đang chuẩn bị cho kỳ thi ở Vi Đức nên không dám quấy nhiễu anh, ấy vậy mà anh lại không hề chuẩn bị khảo hạch?

Lòng Hướng Viên lạnh buốt, không biết vì sao lại đột nhiên thấy hốt hoảng, luống cuống rút điện thoại ra gọi điện cho anh.

Lương Tần lại nói: “Không cần gọi, gần đây cậu ấy ra nước ngoài rồi.”

“Ra nước ngoài?” Hướng Viên hụt nửa nhịp, “Anh ấy không nói với em.”

“Chắc là cậu ấy đi Mỹ rồi.”

Hướng Viên lại ngẩng đầu lên, phát hiện hốc mắt Lương Tần đỏ bừng, nhìn cô với vẻ oán trách, nói thẳng không kiêng kỵ: “Hướng Viên, hôm nay tôi đến tìm em vì hy vọng em có thể đứng trên lập trường cậu ấy mà suy nghĩ cho cậu ấy, nếu em thật sự thích cậu ấy thì sẽ không để cậu ấy phải từ bỏ lý tưởng của mình, giữ gia sản cho em được. Con người có bao nhiêu khả năng nắm giữ được trong tay hả, nếu em không có khả năng giữ được công ty thì vì sao phải gò ép người khác? Từ Yến Thời không nên lãng phí thời gian và sinh mạng ở đây mới đúng.”

Hướng Viên cứng người, nụ cười nơi khóe mắt cũng biến mất.

Ngoài cửa, bàn tay nắm chốt cửa của Gia Miện siết chặt, tới nỗi khớp ngón tay cũng trắng bệch.

Tiếng lá cây gió cát vù vù không ngừng, ở trong phòng, Lương Tần lại như càng nói càng kích động, càng nói càng phẫn nộ, từng câu từng chữ như cây kim đâm cắm phập vào người cô: “Yêu một người thì phải biết nhẫn nhịn nhau, cùng bỏ ra với nhau, chứ không phải là một mình cậu ấy bỏ ra vì em, em đã từng làm gì vì cậu ấy chưa? Nói thật, ban đầu tôi thật sự thích em vì cảm thấy em hiểu chuyện, nhưng bây giờ, tôi phát hiện em cũng máu lạnh hệt mẹ mình.”

Sắc mặt Hướng Viên không khỏi tái mét.

Lương Tần như cũng ý thức được lời mình nói ra không ổn, ho khan một tiếng rồi nói tiếp: “Cơ hội này là cơ hội ngàn năm có một, nếu như bỏ lỡ thì sẽ không có lần sau, cả đời này cậu ấy cũng đừng mơ vào lại viện nghiên cứu. Nên tự các em suy nghĩ kỹ càng xem có thật sự muốn từ bỏ không, cách lần thi lại cuối cùng còn một tháng nữa, tôi chờ câu trả lời của các em.”

“Không cần.” Hướng Viên bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, “Em sẽ bảo anh ấy đi.”

Nói đoạn cô đứng lên, ngoài cửa sổ là tiếng gió cát, cô lễ phép thưa với Lương Tần, “Giáo sư Lương, nói em thế nào cũng được nhưng xin đừng nói về mẹ em, dù gì bà ấy cũng từng thích thầy. Chúc thầy mạnh khỏe, sau này Từ Yến Thời vẫn là học trò của thầy, xin thầy quan tâm đến anh ấy nhiều hơn.”

***

Từ Yến Thời từ Mỹ quay về, ăn vận đơn giản, áo tay ngắn màu trắng và quần dài đen, khoác balo đen trên lưng. Lúc đi vào ngõ, cuối bãi cỏ xanh mướt dưới đèn đường mờ mờ, anh chợt trông thấy mấy người đàn ông tụ tập hút thuốc uống rượu tán gẫu.

Từ Yến Thời dừng bước ở đầu ngõ, hai tay đút trong túi, đèn đường mờ vàng bao trùm khiến trông anh càng trở nên mơ hồ, chỉ thấy mỗi chiếc bóng in nghiêng trên đất. Mọi người rối rít ngoái đầu lại.

Lão Khánh cầm lon bia trong tay, híp mắt nhìn bóng người kia nói: “Lão Từ về rồi đấy à?”

Lão Quỷ đáp lại, “Chắc thế, chắc là lão Từ rồi.”

Trong phút chốc người đàn ông dừng lại, nghe thấy tiếng nói chuyện quen thuộc thì rảo bước đi về phía bọn họ, nhận lấy thuốc lão Khánh chia. Một tay anh vẫn đút trong túi quần, đúng lúc có người châm lửa nên anh cúi đầu mượn lửa, sau đó dựa vào cột đèn nhả khói nói: “Các cậu ở đây làm gì?”

Mọi người trố mắt nhìn nhau, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu không ai nói gì.

Từ Yến Thời cũng không sốt ruột, thong thả hút thuốc đợi bọn họ mở lời.

Cuối cùng là Trương Nghị mở miệng: “Giáo sư Lương đến tìm lão Quỷ, nói chú từ chối khảo hạch vào viện nghiên cứu, lão Quỷ đến tìm bọn anh, cảm thấy nên khuyên nhủ chú. Có điều anh cảm thấy trong chuyện này nhất định cậu có chủ ý của mình.” Nói tới đây, Trương Nghị nhìn mấy người khác, ngoài lão Khánh nghiêm túc ra thì lão Quỷ và Tiêu Lâm đều run rẩy nhìn Từ Yến Thời, cũng biết mình khuyên không được, huống hồ chuyện này còn có liên quan đến Hướng Viên.

Từ Yến Thời nhíu mày, Trương Nghị cẩn thận lựa lời, sợ chọc giận vị bạo quân này.

“Là như thế này, mấy anh em đã bàn bạc với nhau rồi, dù sao với tình hình này thì chắc chắn Hướng Viên cũng là chị dâu của bọn này. Nếu quả thật như vậy, Hướng Viên đã gặp chuyện thì nhất định bọn anh sẽ giúp một tay.”

Tuy nói thế, Từ Yến Thời cũng nhận ý tốt, nhưng quả thật bọn họ không giúp được chuyện này, có bán bọn họ đi cũng không có được một tỉ. Về mặt kỹ thuật thì không có gì để bàn cãi, nhưng không thể để bọn họ thôi việc của mình mà chạy đến một công ty không rõ tiền đồ, thậm chí còn ngây ngô ở đó mấy năm như anh, cũng gần như có thể biết trước dược có kết cục ra sao. Anh vì Hướng Viên cam tâm tình nguyện, nhưng vì sao mấy người lão Khánh lại phải gánh vác những điều này thay anh?

“Cám ơn. Nhưng chuyện này các cậu đừng để ý.” Từ Yến Thời nói.

Im lặng ba giây, bỗng “ầm” một tiếng, dường như cả tòa nhà rung chuyển, ánh đèn đường cũng theo đó lay động, bia phun mạnh bắn xuống mặt đất, vỏ bia phát ra tiếng rắc rắc giòn rụm, có thể thấy rõ sự tức giận của chủ nhân nó.

“Mẹ kiếp tôi vẫn muốn nhúng tay vào đấy!” Lão Khánh tức giận mắng chửi, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận, đỏ bừng lên như gan heo, âm thanh cũng nhảy vọt lên tận tầng mây.

Anh ta nhìn Từ Yến Thời, tức giận thở hổn hển dồn dập, nói từng câu từng chữ: “Từ Yến Thời, cậu có thể sống vì mình một lần được không?”

Lão Quỷ hoảng sợ vội kéo tay lão Khánh, nhưng lão Khánh hoàn toàn phớt lờ, mắt nhìn thẳng người đàn ông cao ráo trước mặt, giữa hai hàng lông mày vẫn là sự trầm ổn.

Từ Yến Thời dựa vào đèn đường, mặt không cảm xúc như bị cái lạnh bao trùm. Lão Khánh mặt đỏ tía tai, tâm trạng kích động nhìn anh chằm chằm. Được Trương Nghị khuyên, anh ta mới ổn định lại cảm xúc: “Tôi tìm người nghe ngóng rồi, bây giờ phòng an ninh mạng ở Đông Hòa đang cần người, cuối tháng nay Lữ Trạch Dương sẽ từ chức, hiện tại bọn họ vẫn chưa tìm được người thay thế, gần đây vị thư ký họ Lại kia đang đào người như điên, trong giới đều đang nói bóng nói gió đồn ầm cả lên. Cậu muốn đi cũng được, nhưng tôi sẽ đi cùng cậu.”

Từ Yến Thời đang dựa vào cột đèn, trong nháy mắt chợt ngẩng phắt đầu lên nhìn thẳng lão Khánh, đèn đường vàng vàng chiếu lên vẻ mặt anh u ám không rõ, không nhận ra cảm xúc thế nào.

Lão Khánh không khách khí nói: “Dù kỹ thuật của tôi chưa chắc đã bằng được cậu, nhưng Từ Yến Thời, tôi nói với cậu, tôi làm an ninh mạng ở A Lý nhiều năm như vậy, nhất định người ta sẽ chọn tôi chứ không chọn cậu, đến lúc đó cậu lo về đi thi cho tôi!”

Từ Yến Thời cười xoay đầu đi, dằn lòng khuyên: “Đừng nổi điên nữa.”

Nói rồi anh đi thẳng lên lầu, không đếm xỉa gì tới anh ta.

Mặc lão Khánh ở sau lưng anh quơ tay múa chân, khàn giọng gào to kích anh ——

“Tôi nói cho cậu biết, ông đây nhất định sẽ đi! Nếu cậu sợ thì ngoan ngoãn chuẩn bị đi thi cho tôi!!!”

Hét xong, như thể vẫn chưa hết giận, anh ta liền đạp mạnh lên lon bia vừa vất xuống đất, âm thanh rắc rắc nổi lên bốn phía, khiến bà già trên lầu mở toang cửa sổ mắng chửi: “Nửa đêm nửa hôm có để người ta ngủ không hả lũ điên dưới kia!”

***

Ngày hôm ấy, Lại Phi Bạch nhận được một bản CV đóng kín, gửi cho Hướng Viên, Hướng Viên nhìn cái tên có phần quen thuộc, rồi lại nhìn ảnh, đây không phải là lão Khánh sao? Cô lại nhìn chăm chú, cột kinh nghiệm rất đơn giản, chỉ có hai dòng, nhậm chức ở phòng an ninh mạng A Lý.

Hướng Viên đột ngột ngẩn ngơ, suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho lão Khánh, “Anh điên rồi hả? Đang ở A Lý ngon lành thế mà lại gửi CV đến chỗ tôi làm gì?”

Lão Khánh im lặng một lúc lâu, sau đó mới khàn giọng nói: “Tôi biết bên các cô đang thiếu người, nhưng không thể làm chậm trễ lão Từ được nữa, tôi biết trong chuyện này cô cũng phải chịu ấm ức nhiều, lão Từ thật sự yêu cô, nên mới dễ dàng từ bỏ lý tưởng nhiều năm của mình như thế. Nhưng bọn tôi cũng không muốn cậu ấy lại bỏ qua cơ hội này lần nữa, nên tôi cảm thấy, nếu có cơ hội này thì tôi có thể đến thay cậu ta.”

Hướng Viên cúp máy, siết chặt điện thoại trong tay, cô nén nước mắt hít sâu một hơi, để Lại Phi Bạch gọi điện cho phòng nhân sự: “Loại CV đi, nói không tuyển dụng.”

Lại Phi Bạch: “Vì sao, anh ta không thích hợp ư? Người của A Lý muốn đào cũng không đào được đâu.”

Hướng Viên nhìn ra ngoài cửa sổ, cao ốc mọc lên như rừng, cách đó không xa đang có một công trường đang khai khẩn, dây treo ngoài trời không ngừng lên cao. Cô nhìn chăm chú một lúc, tựa như thấy được tòa một tòa nhà mọc lên trên khu đất đó, lại nhìn thấy được tân khách khách quý chật ních như nêm hân hoan lui tới, rồi sau đó cả tòa nhà sập xuống, như thể nhìn thấy một ảo ảnh.

Cô khép mắt lại, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, chỉ nói: “Anh ấy tên là Vương Khánh Nghĩa, là bạn của bạn trai tôi, làm việc ở A Lý, chúng ta có thể cho anh ấy cái gì đây? Đừng làm chậm trễ người ta nữa, bỏ đi.”

Lúc này, Từ Yến Thời đang ở trong phòng bệnh của Tư Đồ Minh Thiên.

Tư Đồ Minh Thiên thấy anh cũng không khiếp sợ, ông cụ ngồi dậy dựa vào đầu giường, để y tá rót cho anh cốc nước rồi bảo người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người họ, ông mở miệng trước: “Sao rồi, ở Thượng Hải có khỏe không?”

Từ Yến Thời ngồi đối diện cửa sổ, “Rất tốt ạ, có điều cũng quay về lâu rồi.”

Tư Đồ Minh Thiên gật đầu, “Tiểu Bạch đã nói với tôi rồi, nói cậu muốn trở lại thay vị trí của Lữ Trạch Dương, trước kia cậu từng làm kỹ thuật bao giờ chưa?”

Từ Yến Thời lễ phép đáp, “Cháu và Vương Khánh Nghĩa của A Lý trước kia đều xuất thân từ hacker, chỉ có điều lên đại học thì cháu đổi chuyên ngành, học đo vẽ bản đồ.”

Bây giờ người phụ trách an ninh mạng ở các công ty lớn đều là những hacker nổi danh năm đó, chỉ là bây giờ ở Trung Quốc không gọi là hacker mà gọi là honker*, thỉnh thoảng bọn họ có thể so tài kỹ thuật với nhau một cách lành mạnh, phần lớn thời gian đều chịu trách nhiệm bảo mật mọi khía cạnh dữ liệu mạng của công ty.

(*Honker là một từ được đặt ra từ chữ Hán “Hồng khách” (hong ke), một trò chơi chữ để đối lại với “Hacker”, đọc theo âm Trung Quốc là “Hắc khách” (hei ke).)

Từ Yến Thời và lão Khánh là hai người nổi tiếng nhất trong làn sóng hacker năm xưa. Chỉ có điều về sau, Từ Yến Thời học đo vẽ bản đồ, còn lão Khánh thì vào thẳng A Lý. Xét về mặt kinh nghiệm, quả thật lão Khánh phong phú hơn anh nhiều.

“Năm đó lúc rời đi, gánh oan thay Viên Viên, có phải cảm thấy ấm ức không?”

“Không ạ.” Anh nói thật.

Ánh mắt anh quá thẳng thắn, Tư Đồ Minh Thiên chưa từng thấy một người đàn ông nào lại có đôi mắt sạch sẽ như vậy, đột nhiên ông cảm thấy mình già thật rồi, mắt nhìn người không còn chuẩn nữa. Ông bật cười, vẫn hỏi xác nhận lại: “Thật sự không có?”

“Không ạ.”

Nụ cười của Tư Đồ Minh Thiên phai đi, “Trước đây lúc ở Tây An, Viên Viên vì cậu mà cãi nhau nhiều lần với tôi, cảm thấy tôi cậy mạnh, không phát hiện được nhân tài. Cậu có cảm thấy tôi là người như vậy không?”

Từ Yến Thời thành khẩn nói: “Cậy mạnh thì không nhìn ra, nhưng quả thật là người không trọng tài năng.”

Tư Đồ Minh Thiên ngẩn người, không ngờ anh lại thẳng thắn như thế, thở phì phò vung tay lên, sửa chăn lại: “Biến biến biến, tìm Tiểu Bạch đến đây, tôi muốn dưỡng bệnh.”

Từ Yến Thời đứng lên, “Được, vậy chúc ông sớm ngày bình phục.”

“Đợi đã.” Giọng của ông buồn bực truyền ra từ trong chăn, “Cầm giúp tôi bô đi tiểu ra ngoài.”

Thứ này nếu không phải là người nhà thì sẽ không để người khác cầm, Từ Yến Thời nghe lời đem đi đổ sạch rồi đặt về lại cho ông.

Lúc y tá quay về, thấy bô trống rỗng thì lấy làm lạ, “Ông ơi, hôm nay ông không đi tiểu à?”

Ông cụ: “Đổ rồi.” Trong giọng lại nghe có vẻ nức nở.

Y tá: “Ai đổ?”

Ông cụ không nhịn được, “Cô hỏi nhiều thế là gì, là một người đàn ông lừa con cháu nhà tôi, tôi sai cậu ta đi đổ bô thì sao hả?”

Trong ngày Từ Yến Thời nhậm chức, Hướng Viên mở cuộc họp từ sáng đến chiều, khua chuông gõ mõ đến nỗi không kịp uống hớp nước, ba giờ vừa họp phòng xong thì bốn giờ lại họp với cổ đông.

“Tôi đề nghị đình công tất cả dự án trong năm nay.”

Hướng Viên mặc tây trang màu đen, tóc buộc đuôi ngựa để lộ cần cổ trắng nõn, cô gầy tới nỗi tưởng chừng như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ ngã xuống, Lại Phi Bạch nhìn dáng vẻ gầy gò của cô ngày hôm đó mà không đành lòng. Nhưng khuyên nhiều cũng không được gì.

Gần đây không biết Gia Miện đã đi đâu, đến cuộc họp cổ đông cũng không tham gia, ngày ngày uống đến say khướt mới về nhà, mọi gánh nặng rơi cả vào người Hướng Viên. Nhưng xem chừng cô rất kiên cường, không để người khác nhìn ra một chút mệt mỏi nào, dù tối qua chỉ ngủ có hai tiếng thì lúc vào họp vẫn nói năng dõng dạc, khiến mấy người già nghe mà giật mình.

Cô nói thẳng: “Đình công dự án, trả trước tiền công trình hiện tại, số tiền còn dư có thể mở được mấy dự án, nhưng nếu mở tất cả thì không thể. Nếu không thể phát đủ tiền lương cho nhân viên, sự việc ầm ĩ trên mạng thì hình tượng trong công chúng của chúng ta sẽ kém đi, ngân hàng vốn đã lo ngại về chúng ta rồi. Bây giờ phải chống đỡ qua giai đoạn này đã, nếu có thể vay được tiền thì lại bắt đầu vào dự án.”

Cố Xương Thịnh là người đầu tiên không đồng ý, giơ tay phản đối, giọng vang vọng: “Không được, những dự án khác có thể dừng, nhưng dự án trong tay tôi thì không dừng được, nếu mà dừng thì sẽ ảnh hưởng đến hiệu ích năm sau của công ty.”

Có người dẫn đầu, những người khác cũng bắt đầu nhao nhao than phiền:

“Dự án trong tay tôi cũng thế, đây là dự án đã ứng trước từ năm ngoái rồi, nếu chỉ làm nửa chừng thì sẽ kéo chậm độ tiến triển, có ảnh hưởng đến tất cả các công trình khác.”

“Tôi cũng không được, sắp đến lúc thanh toán tiền công trình rồi…”

Cũng có người bất bình thay Hướng Viên: “Mấy người các ông không ai muốn dừng công trình của mình, cũng được thôi, vậy các ông vay tiền của ngân hàng đi, làm cho rõ ràng vào, bây giờ đang không có tiền, nếu có tiền thì cần gì dừng dự án của mấy người.”

Người kia nói chuyện cấp tiến như thế đã khiến Cố Xương Thịnh không vui, nói thẳng: “Nói thật, chúng tôi ở lại đây chẳng qua vì niệm tình với công ty mà thôi, nếu không chúng tôi cũng theo giám đốc Dương rời đi rồi! Đến lượt ông lên tiếng hả?”

“Ông!!!!” Người kia bị làm cho tức điên!

Hướng Viên mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Ông Cố, tôi xin kính cẩn được phép gọi ông một tiếng ông, ông muốn đi theo giám đốc Dương tôi không có ý kiến, ông cứ yên tâm, thật đấy. Nhân tiện hỏi luôn, ở đây còn có ai muốn đi theo giám đốc Dương thì xin giơ tay lên, chuyện này tôi vốn không định nói đến, nhưng nếu giám đốc Cố đã nói ra, vậy thì tôi cũng nói luôn.”

“Lần này giám đốc Dương nghỉ việc, quả thật đã đem lại rắc rối rất lớn cho công ty. Nói khó nghe thì, tôi vốn có thành kiến rất lớn về công ty, nhân viên già hóa, không tiếp thu được huyết dịch mới mẻ, những người trẻ tuổi có năng lực thì bị mai một dần, những người ở lại chỉ biết cầm tiền lương cứ không làm việc, thuận tiện còn chấm mút tiền công trình. Chuyện này không cần tôi chỉ đích danh, ông Cố nói đúng không?”

Hướng Viên nói đến rồi ho một tiếng, ngón trỏ gõ lên bàn hai tiếng rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng họp.

“Thuận tiện nhắc nhở các vị luôn. Bây giờ tôi là đại diện thành viên ban giám đốc, tôi không dễ nói chuyện như ông mình đâu, từ nhỏ con người tôi am hiểu nhất là không biết cầu tiến, nếu đã đến mức này thì tôi không có gì không nói ra được. Cùng lắm là phá sản thôi, tôi và ông nội sẽ dập đầu nhận sai, tội danh sẽ do tôi gánh, nếu công ty đã đến nước này thì tôi cũng không sợ lật bài với mấy người nữa. Bây giờ công ty không có tiền, còn số tiền trong tay mấy người, rốt cuộc là lấy bao nhiêu tiền của công trình, tôi và Tiểu Bạch đều ghi lại cả. Tôi không so đo không có nghĩa là ngầm cho phép, có lương tâm thì tự móc tiền ra ứng. Giám đốc Cố nếu muốn đi thật thì cũng không ai cản ông.”

Cố Xương Thịnh hừ lạnh, “Vị trí của Lữ Trạch Dương vẫn còn trống mà cô đã bắt đầu đuổi tôi đi rồi hả, sao hả Hướng Viên, ông nội cô cho cô quyền lực lớn như vậy là để cô làm bậy ở đây ——”

“Xin lỗi, tôi đến trễ.”

Cố Xương Thịnh còn chưa nói xong thì bỗng một một âm thanh lạnh nhạt xen vào. Hướng Viên chợt giật mình, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cả người âu phục giày da, hình như cô chưa từng thấy anh ăn mặc trịnh trọng như vậy bao giờ, ống quần rộng để lộ mắt cá chân sạch sẽ, đi tất màu đen.

Mũi giày da bóng loáng càng tôn lên sự đơn giản trên người anh.

Trên cổ tay là đồng hồ đôi cùng kiểu với cô.

Một tuần không gặp, ngũ quan dường như càng góc cạnh, tóc cắt ngắn đi, hai mắt thâm thúy, từ trên xuống dưới rất có vẻ mất kiên nhẫn. Hướng Viên nhớ lại đêm hôm đó ở phòng tắm anh đã dùng miệng đút rượu cho cô, khi ấy anh cũng có dáng vẻ này đây, mất kiên nhẫn đút rượu liên tục bóp lấy cằm cô đẩy rượu vào, vừa hỏi cô còn muốn nữa không vừa tự mình đi lấy rượu, chẳng đợi cô mở lời đã cắn môi cô đút vào.

Nghĩ đến hình ảnh kia, con tim Hướng Viên không khỏi rung động, tim đập rộn ràng, cô vội vã quay đầu đi.

Trong phòng họp nổi lên tiếng nghị luận, rất nhiều người muốn hỏi đây là ai, ngay tới Hướng Viên cũng vô thức nhìn Lại Phi Bạch, lúc này anh ta mới từ từ giới thiệu: “Đây là tổ trưởng phòng kỹ thuật công ty chi nhánh Duy Lâm Tây An trước kia của chúng ta, Từ Yến Thời, hiện tại cậu ấy sẽ thay thế vị trí trưởng phòng an ninh mạng của Lữ Trạch Dương.”



***

Năm giờ sáng hôm đó, khi trời vừa hửng sáng, con đường buổi sớm mai rộng rãi trống không tĩnh lặng như khói, đèn đường đều nhịp tỏa ra ánh sáng mờ mờ, nắng ban mai như dải lụa mỏng bao trùm cả thành phố.

Từ Yến Thời một đêm không ngủ, anh ngồi ngoài ban công suốt đêm, biên tập tin nhắn xong cũng không gửi đi mà đặt điện thoại lên bàn, nhân tiện rút một điếu thuốc ra ngậm giữa môi, bật lửa phát ra tiếng vang nhỏ trong sáng sớm yên tĩnh, có lẽ sợ đánh thức cô gái ngủ trong phòng, nên trong khoảnh khắc châm thuốc thì anh quay đầu nhìn lại.

Cô gái trên giường vẫn còn say giấc nồng, nằm nghiêng xoay mặt về phía anh, lông mày thanh tú kéo đến tận tóc mai, mũi cao thẳng tắp, đôi môi đỏ thắm mím chặt. Cô rất thanh tú xinh xắn, lúc mặc âu phục lại trông trưởng thành lão luyện, có khí chất cấm dục, chỉ là trong đôi mắt lấp lánh kia có thêm ba phần linh động và tinh nghịch. Mái tóc đen như thác nước xõa tung trên nền gối trắng, hai gò má đỏ bừng, cảm xúc mạnh mẽ sau dư âm vẫn chưa tan biến hẳn, lại có nét thiếu nữ hoài xuân khó hiểu.

Hai người xong việc thì cô chìm vào giấc ngủ, thậm chí cũng không kịp lau người rửa ráy. Cô đẩy anh, mệt mỏi vô cùng, anh đành ôm cô lau qua loa rồi dỗ người ngủ.

Lúc này đây có thể tưởng tượng được phong cảnh dưới tấm chăn ấy.

Tim lại đập thình thịch.

Từ Yến Thời quay đầu đi, cười mình không có tiền đồ. Anh dời mắt đi nhìn nơi khác chắc chắn không đụng đến cô nữa, tâm mắt rơi giữa nắng ban mai sáng sớm tinh mơ phía trước. Trên mặt sông có một lớp sương mỏng, bầu trời xám trắng không sáng bừng mà mờ mờ đè trên đỉnh đầu, ve nấp trong cỏ cây tấu bản nhạc râm ran ngày hè.

Từ Yến Thời ngậm thuốc ngồi trên ghế, hai mắt sáng ngời, nếu hình ảnh trong đầu được chiếu ra thì nhất định sẽ khiến tim đập như đánh trống, cuồng loạn không thôi…

Nhưng sự lạnh nhạt trên mặt lại khiến người ta không nhìn ra được sự khác thường.

Từ Yến Thời híp mắt búng tro thuốc. Nhớ lại hồi cấp ba, khi đó anh giấu mọi người thích cô, thật sự không định xuất hiện ở bên cô nữa, nhưng không ngờ số mệnh lại dùng mọi cách đưa người con gái này đến trước mặt anh.

Một lần, hai lần, rồi xuất hiện nhiều lần, cuối cùng anh không nhịn được, chủ động theo đuổi cô.

Sao có thể nghĩ được có ngày hôm nay, mới đầu chỉ là sợ thấy tiếc vì “cho đến bây giờ bọn họ chưa ở bên nhau”, càng không trông mong bên cô sớm tối, cặp tay đến già. Thậm chí mới đầu anh còn nói mình không được lún quá sâu, chỉ là con người anh một khi thật sự nghiêm túc nói mình phải thế nào thì hiệu quả đều trái ngược lại.

Thật ra anh không hút thuốc, ngày trước dù bọn Phong Tuấn có giật dây thế nào thì anh cũng không hút.

Cho đến một hôm nghe thấy cô nói chuyện với một nam sinh, nam sinh kia cười đùa nói với cô: “Phong Tuấn lại hút thuốc trong nhà vệ sinh kìa, cậu không quản à?” Cô cười tủm tỉm đáp lại: “Tôi lại thích cậu ấy hút thuốc đấy, bao ngầu luôn.”

Không biết cô nói thích thật hay chỉ là giả thích, nhưng đêm hôm đó trên đường về nhà, khi vô tình ngang qua cửa hàng bán đồ vặt, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại mua một gói thuốc.

Từ đó về sau liền không bỏ được, cho đến khi tốt nghiệp vào Duy Lâm thì anh mới bắt đầu cai thuốc. Không phải anh nghiện thuốc lá nặng, có lúc ở Thượng Hải cả nửa ngày cũng không muốn hút, thỉnh thoảng lúc mấy người đàn ông tụ tập với nhau, nhận lấy thuốc đối phương chia cho thì anh mới hút một điếu.

Nhưng chỉ khi ở trước mắt cô anh mới không ngừng hút thuốc.

Nghĩ gì ư? Có lẽ là muốn cô càng yêu mình hơn, muốn cô không thể rời xa mình, làm mọi việc cô thích để cô được vui; lại sợ cô bỏ ra quá nhiều trong mối tình này, dù chịu ấm ức anh cũng không biết được, nên có lúc không dám thể hiện tình cảm quá mức.

Anh cúi đầu nhìn tin nhắn, một câu “nếu sau này còn có cơ hội trở thành học trò hoặc chiến hữu của thầy” chỉ là tìm cớ.

Cũng không biết sau này có cơ hội không, anh không cam lòng, cũng biết mình có lỗi với giáo sư Lương, nhưng nếu để anh nhìn Hướng Viên vì một tỉ kia gả cho người khác, thì về sau dù anh ở Vi Đức phóng tên lửa thành công, cũng không cách nào xóa nhòa được cảm giác thất bại đó. Sau này ngẫm nghĩ lại: mày nhìn xem, dù mày có lợi hại tới mấy cũng không thể ngăn cản cô ấy hy sinh mình vì gia tộc, có cái gì giỏi đâu.

Tám giờ, Hướng Viên tỉnh dậy, trời sáng choang, một chùm nắng ấm từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Người đàn ông ngoài ban công vẫn ngồi đấy, điện thoại nằm sấp trên bàn. Trong phòng quần áo rơi đầy đất, có thể thấy được tình cảnh ác liệt đêm qua, hình ảnh cá nước giao hoan như biển gầm đánh tới, Hướng Viên bất giác đỏ mặt, mặc áo choàng tắm của khách sạn vào rồi đi về phía anh.

Tiếng dép vang lên xoèn xoẹt, Từ Yến Thời ngẩng đầu nhìn lại, mặt mày như sương lạnh chiều hôm không có tâm tình, “Dậy rồi à?”

Hướng Viên gật đầu, đứng dựa vào khung cửa, đưa mũi chân khều tàn thuốc trên sàn, thấp giọng hỏi: “Tối qua anh không ngủ à?”

“Có ngủ, anh mới dậy.” Anh châm thuốc, sau đó ném bật lửa lên bàn.

Áo sơ mi của anh mở ra để lộ cơ thể rắn chắc, vòng cung ở ngực như ẩn như hiện, người lười biếng dựa vào ghế, hai chân mở ra. Hướng Viên nhìn chăm chú một hồi, quỷ thần xui khiến lại đi đến giữa chân anh, ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, cọ mặt vào cần cổ ấm áp, lặng lẽ nói bên tai anh, “Từ Yến Thời.”

“Ừ?” Người đàn ông đặt thuốc bên gạt tàn, cúi đầu nhìn cô gái trước ngực mình.

“Hình như em vẫn buồn ngủ lắm.” Cô ngáp một cái, dùng sức cọ vào ngực anh. Anh ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, đuôi mắt liếc thấy đôi chân dài trơn láng dưới áo choàng tắm, sợi tóc mềm mại dán vào ngực anh.

Trong đầu Từ Yến Thời nghĩ: “Đêm xưa quên chẳng búi đầu, đôi bờ vai phủ kín màu tóc xanh.”

Hướng Viên ôm anh, áo choàng tắm nới lỏng ra, để lộ xương quai xanh trắng ngần, cảnh xuân bên dưới vừa hay nhìn trọn.

Trong đầu Từ Yến Thời nghĩ: “Đắp tuyết thành đỉnh nhỏ, điểm xuyết san hô sắc màu đỏ.”

Đôi chân dài gầy nhỏ bắt chéo nhau trên đùi, chứa thẹn thùng e ấp.

Trong đầu Từ Yến Thời nghĩ: “Lả thân trên gối chàng, chẳng chỗ nào là không dễ thương.”



Nhưng ngoài mặt chỉ không mặn không nhạt nói một câu: “Vậy thì ngủ tiếp đi.”

Hướng Viên không nhận ra sự lạnh lùng của anh, ôm vai anh buồn bực hỏi: “Anh vứt quần lót của em đi đâu rồi?”

Từ Yến Thời nghĩ ngợi rồi nói: “Có phải em cởi lúc tắm không? Anh không cởi.”

Lúc này Hướng Viên mới nhớ ra, hình như là thế.

Áo choàng tắm bị đẩy lên, một bàn tay trượt vào eo cô, “Không mặc à?”

Cô xấu hổ: “Không tìm thấy.”

“Không tìm thấy?” Anh nói vào tai cô, “Hay cố ý?”

Hướng Viên ngượng chín mặt, sóng lòng dâng trào.

Dưới người đã bị anh nắm trong tay, thở không nổi, đứt quãng gọi tên anh, anh vẫn im lặng không đáp. Bỗng điện thoại trên bàn rung lên, có một tin nhắn đến nhưng anh vẫn mặc kệ, cho đến hai người dừng lại, Hướng Viên mất sức, trông anh dù mệt mỏi thì tinh lực vẫn gấp trăm lần.

“Hình như điện thoại anh vừa kêu kìa, không xem à?”

“Đợi lát nữa xem.”

Hướng Viên nhéo anh, nhỏ giọng nói: “Có bí mật hả?”

Anh bật cười, “Không phải là chịch chia tay sao? Còn để ý đến việc anh có bí mật hay không hả?”

“Nhưng không phải vẫn chưa chia tay à?”

Từ Yến Thời ngả người trên ghế, khẽ nâng cằm nhìn cô: “Anh cho rằng tối hôm qua đã trở thành bạn trai cũ rồi.”

“Anh muốn chia tay?”

Anh nhìn đi nơi khác, nói chuyện cũng sang người: “Không chia để giữ lại ăn Tết? Không phải em cũng đi gặp họ Chu kia rồi đấy sao?”

Hướng Viên nhìn thẳng vào anh, đột nhiên có cảm giác, nếu người đàn ông như Từ Yến Thời nếu mà bỉ ổi thì chắc chắn sẽ vô lại bỉ ổi đến cùng cực, mà không những thế lại còn rất hấp dẫn, để người ta muốn dừng cũng không được.

Hai người không nói gì thêm, Hướng Viên lẳng lặng tựa vào ngực anh. Một lúc lâu sau sắc trời dần sáng, trên đường là tiếng xe cộ còi kêu inh ỏi, người qua đường vội vã. Cả hai vẫn ôm nhau ngoài ban công không nhúc nhích.

________

“Đêm xưa quên chẳng búi đầu, đôi bờ vai phủ kín màu tóc xanh. Lả thân trên gối chàng, chẳng chỗ nào là không dễ thương.” – Trích Tử Dạ Ca, Nguyễn Thị Bích Hải dịch.

“Đắp tuyết thành đỉnh nhỏ, điểm xuyết san hô sắc màu đỏ.”  – Trích Thấm Xuân Viên.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!