Đêm đó, sau khi Trương Mạn đã ngủ say cậu thiếu tự giam mình trong phòng tắm.
Anh ngồi trên sàn nhà phòng tắm suốt đêm.
Phòng tắm không có hệ thống sưởi, anh còn cố ý mở cửa sổ.
Gió lạnh thấu xương của đêm đông và sàn nhà lạnh lẽo khiến anh có thể duy trì tỉnh táo.
—— Hóa ra anh thật sự là một ác ma.
Bóng đêm yên ắng cắn nuốt anh từng chút một.
Người như anh, liệu có phải đừng sống trên đời này là tốt nhất?
Đột nhiên anh hiểu rõ cảm giác của bố anh lúc đó.
Nếu sống mà đau khổ như vậy, yêu người không thể yêu, hoặc thậm chí làm tổn thương đến cô, như vậy liệu có phải khỏi sống nữa sẽ khá hơn một chút?
Ngày hôm sau trời còn tờ mờ anh lặng lẽ đi vào phòng, nằm xuống bên cạnh cô, một chiếc bẫy, bắt đầu từ lúc này.
Anh cảm giác bản thân hơi buồn cười.
Chiếc bẫy của thợ săn thường là để con mồi bước từng bước vào đó, cuối cùng tóm gọn con mồi.
Mà anh thì sao, hao tốn tâm tư muốn thả con mồi của anh rời đi.
Nếu anh tỏ ra suy sụp hay khó chịu, có lẽ Mạn Mạn vẫn sẽ ở bên cạnh chăm sóc anh.
Như vậy anh sẽ không có thời gian và dũng khí để rời khỏi cô.
…
Trên đường đến bệnh viện tuyết đã ngưng rơi, đã lâu lắm rồi bầu trời mới trong như vậy.
Nhưng anh không hề cảm nhận được hơi ấm giống như bầu trời không có màu sắc gì cả, thật mờ mịt.
Thực ra anh đã suy sụp lắm rồi, nhưng vẫn cố gượng ngụy trang bản thân.
Trong lúc kiểm tra tâm lí, mỗi lần anh nói xong một câu anh đều tỉ mỉ quan sát nét mặt của nữ bác sĩ kia để có thể điều chỉnh giọng điệu và trạng thái của mình cho câu nói tiếp theo.
Chuyện này rất khó.
Từng nghiên cứu khoa Tâm thần học nhiều năm và có vô số kinh nghiệm lâm sàng, vị bác sĩ kia không thể hiện rõ sự vui buồn, ánh mắt vô cùng sắc bén khiến mấy lần anh suýt chút lộ sơ hở.
Đầu tiên anh thẳng thắn thừa nhận sự suy sụp và sợ hãi của mình, lại nhân lúc bác sĩ khuyên bảo thể hiện mình bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Giống như phải suy nghĩ rất nhiều cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân, muốn tích cực phối hợp điều trị, sống tích cực —— thật giống như sau khi chịu phải đả kích lớn lao người bệnh đã lấy lại được niềm tin với cuộc sống.
Y như rằng, sau khi Mạn Mạn của anh ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, hai hàng mày của cô đã giãn ra.
Anh đưa cô đến nhà hàng sang trọng nhất thành phố N, nhưng dường như hương vị không ngon nghẻ cho lắm.
Mạn Mạn nói, vị của miếng sườn kia hơi cay.
Nhưng anh ăn chỉ cảm thấy nhạt như nước ốc.
Anh dẫn cô leo lên bãi đá ngầm đó.
Có một khoảnh khắc, nhìn khoảng biển rộng lớn kia anh có một loại xung động muốn nhảy xuống.
Anh không còn gì cả, không thể khống chế được bản thân, hơn nữa, anh sắp mất đi cô rồi.
Phải chăng nhảy xuống, đau khổ sẽ vơi đi một chút nhỉ?
Giây kế tiếp, những gì anh nghĩ chính là, không được, không thể dọa cô.
Sau khi đưa cô về nhà, anh vào phòng đọc sách bắt đầu chỉnh sửa email này.
Anh cũng không thể rời đi mà không nói gì.
Kiểu biến mất lặng lẽ này sẽ khiến người khác lo lắng cả đời.
Cậu thiếu niên mất cả đêm để chỉnh sửa xong email này.
Anh trăn trở trong đầu, làm thế nào mới có thể thuyết phục cô rời khỏi anh.
Mạn Mạn của anh lương thiện như vậy, lại thông minh như vậy, cho dù mắng hay dỗ dành như thế nào đi nữa sợ rằng cô đều không đi nhỉ?
Phải nói như thế nào, mới có thể khiến người ta đau lòng nhất đây?
Chắc chắn không phải mắng tới tấp rồi, cũng phải mỗi chữ đều cay cú và vô cớ được, khiến người ta đau khổ nhất chính là, luôn bình tĩnh, coi nhẹ, lạnh lùng và ích kỉ.
Khi nào một người sẽ cảm thấy đau lòng nhỉ?
Là khi đối phương bình tĩnh phân tích, suy nghĩ nhiều lí do như vậy nhưng không có cái nào là nghĩ tới bạn cả.
Ở trong lòng họ, bạn vĩnh viễn không bằng họ.
Con trỏ liên tục nhấp nháy, hai tay cậu thiếu niên gõ trên bàn phím, mỗi một lần gõ trái tim anh như bị chém một đao.
“Mạn Mạn, có thể tôi phải rời xa em một thời gian…”
Xóa.
“Mạn Mạn, chúng ta tạm xa nhau một thời gian đi…”
Tiếp tục xóa.
“Mạn Mạn, chúng ta… chia tay đi.”
—— Khoảnh khắc này, dưỡng khí mà trái đất này cung cấp cho anh hô hấp giống như đột nhiên bị lấy sạch, bằng không tại sao anh không thể thở đến mức ngạt cứng thế này.
Cậu thiếu niên đưa tay lên, ấn vào vị trí gần với trái tim, còn tốt, vẫn còn đập.
Anh cong môi cười.
Vốn dĩ phải rời khỏi cô, không phải chia tay thì còn có thể là gì.
Tại sao bây giờ rồi vẫn tồn tại chút may mắn.
Kế đó anh tỉnh táo lại, suy nghĩ ba lí do chính đáng cho bản thân.
Ba lí do để anh rời khỏi cô sau khi đã “đắn đo suy nghĩ” vì chính mình.
Ờ, có lẽ là anh không có tâm tư để ý đến bệnh của mình cùng với cô.
—— bởi vì vừa nhìn thấy cô, anh bỗng không muốn suy nghĩ gì nữa.
Anh sẽ càng ngày càng ích kỉ, càng ngày càng đáng sợ, mặc kệ liệu có làm tổn thương cô hay không, anh đều muốn bám chặt lấy cô, ích kỉ giữ cô lại bên cạnh.
Anh không muốn phải quan tâm nhiều như vậy, không muốn nghĩ đến tương lai, anh chỉ biết, chỉ có yêu cô anh mới có thể được cứu rỗi, cho dù điều đó có thể kéo cô xuống vực sâu vạn trượng.
Còn gì không nhỉ.
Yêu cô, khiến anh chệch khỏi quỹ đạo vốn có của mình.
Anh đã làm rất nhiều chuyện mà trước kia anh sẽ không làm.
Khoảnh khắc này trái tim cậu thiếu niên vô cùng đau đớn.
—— Đúng rồi, bởi vì cô nhóc này, anh đã may mắn bước ra khỏi thế giới tí hon của mình, bước ra khỏi thế giới của sự tăm tối để ngắm nhìn bên ngoài.
Bởi vì có cô ở bên mà anh biết được hóa ra mình bị thương cũng có thể bó bột, không cần sợ phiền; bởi vì cô mà anh nếm được mùi vị ghen ghét đố kị, anh biết được lòng mình muốn gì, vĩnh viễn không muốn bị người khác cướp đi mất; bởi vì cô mà anh đã bịa rất nhiều chuyện, chỉ vì có thể ôm cô, hôn cô.
Càng ngày anh càng trở nên tham lam, không thể nào thỏa mãn.
Còn gì không nhỉ.
Cậu thiếu niên đau khổ vùi đập đầu vào mặt bàn.
Thật khó.
Cô là thiên sứ của anh, là tín ngưỡng duy nhất của anh, cô đem đến ánh sáng duy nhất trong cuộc đời u ám của anh.
Không có lí do gì để rời xa cô cả.
Anh lại nhớ đến cô gái trong tim anh, nhớ đến khóe mắt của cô, đuôi mày của cô, làn da trắng nõn và đôi môi của cô.
Cô ngoan ngoãn như vậy, lúc cô nhìn anh cười trong mắt luôn có ánh sáng động lòng người.
Mỗi khi anh nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng anh sẽ trào dâng một nỗi đau khó thể kìm nén, anh muốn ôm cô vào lòng, muốn lập tức hôn lên đôi môi của cô.
Cô tốt như vậy, cô từng dắt anh đi qua các ngõ nẻo nhộn nhịp, nắm tay anh chạy như điên dưới bầu trời đầy tuyết, cô đưa anh đi ngắm thế giới này, cô luôn ở cạnh và yêu thương anh.
Với anh, cô giống như không thể thay thế được.
Anh không thể rời khỏi cô.
Thật sự anh không thể rời khỏi cô, nhưng làm sao bây giờ?
Gần như cậu thiếu niên không muốn viết nữa.
Có một âm thanh đang gào thét trong lòng anh, hay là quên đi, quên đi nhỉ, cứ ở lại bên cạnh cô, một ngày phải một ngày.
Đúng lúc này, anh chợt nhớ đến khoảnh khắc bàn tay anh vô thức đặt lên cổ cô vào đêm trước.
Sợ hãi khôn xiết và tuyệt vọng lại bổ vồ lấy anh.
Cậu thiếu niên lại đập mạnh đầu xuống bàn, căm hận suy nghĩ của mình ở một giây trước.
—— Lý Duy, mày đúng là thứ rác rưởi.
Không thể rời khỏi cô ấy, lại làm sao đây? Mày đành lòng sao? Cô bé này, mày chỉ hận không thể che chở cô ấy trong lòng bàn tay mọi lúc mọi nơi, để cô ấy không phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Thật sự anh, không dám mạo hiểm.
Cậu thiếu niên ngẩng đầu lên, nhìn màn hình tiếp tục gõ.
“Mạn Mạn tôi không muốn giẫm vào vết xe đổ của ông.
Dù cho tôi rất thích em, tôi cũng không muốn vì em mà phải mạo hiểm lớn như vậy.”
Chỉ là đau đớn trong tim nói cho anh —— tôi có thể, càng thích em nhiều gấp trăm, gấp ngàn lần tưởng tượng của tôi.
Được rồi, kết thúc rồi.
Anh kiệt sức và mệt lử như một bác sĩ sau ca phẫu thuật khó khăn.
Chắc chắn sẽ khóc đi.
Sau khi khóc xong, có thể sẽ tức giận, cũng có thể là oán hận.
Ở độ tuổi này, cho dù là người lương thiện như cô, khi đọc được email này chắc vẫn sẽ khó chịu nhỉ?
Cô sẽ cảm giác bản thân thật sự nhìn nhầm người, tại sao lại thích một kẻ giả nhân giả nghĩa vừa ích kỉ vừa lạnh lùng như thế chứ?
Có lẽ cô sẽ tức giận mà đi tìm anh, muốn có một câu trả lời hợp lí.
Nhưng chắc chắn anh sẽ không để cho cô đi tìm.
Sau đó, cô sẽ quên đi anh trong sự tức bực và tiếng mắng chửi anh qua các đêm.
Có lẽ, sau một khoảng thời gian dài cô sẽ gặp được người tiếp theo, một người tốt hơn anh vô vàn lần, bọn họ sẽ nắm tay nhau, ôm nhau, hôn nhau… thậm chí bọn họ sẽ kết hôn, cùng nhau đi ngắm những nơi cô nói, Tam Á vào mùa đông, và Giang Nam vào mùa xuân.
Có lẽ bọn sẽ có một cô con gái xinh đẹp y như cô vậy.
Đột nhiên đáy mắt cậu thiếu niên nhuộm màu đỏ đáng sợ như máu.
Anh không thể nào kìm chế được muốn phát điên.
Cốc nước và chồng sách dày cộp trên bàn bị anh hất mạnh xuống sàn nhà, kêu “rầm” một tiếng, những mảnh thủy tinh vỡ tan văng ra khắp nơi, có cái còn cắt vào mu bàn tay anh.
Âm thanh rất lớn khiến cậu thiếu niên bình tĩnh lại.
—— Mày xem, mày vốn không thể khống chế được bản thân, mày chính là một ác ma, dẫu sau này cô ấy gặp được bất cứ ai chắc chắn đều sẽ tốt hơn mày.
Ít ra, đó là người mà không phải ma quỷ.
Anh đau khổ đưa tay lên, đấm mạnh xuống bàn học, sau đó ép mình tiếp tục gõ chữ trong cơn run rẩy.
Lần lượt gõ những chữ khiến anh sợ hãi.
“Sau này em… sẽ gặp được người tốt hơn tôi gấp trăm lần.”
Trái tim nảy lên “thình thịch”, vượt cả tần suất nên có.
Kiểu đau âm ỉ đó còn nghiêm trọng hơn tất cả các cơn đau đớn trước đó gộp lại.
Viết xong anh vội vã đặt thời gian gửi, đến anh cũng không dám nhìn lại nó một lần nữa.
Trong căn phòng to lớn, nhìn căn phòng bừa bộn, cậu thiếu niên tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Cuối cùng anh đã, hoàn toàn đánh mất cô..