chapter 6 Lý Nhất Hàn là người bảo vệ tốt nhất ===
"Tôi vẫn không biết tên cậu là gì, lỡ sau khi cậu tự sát, tôi phải nói thế nào với Cảnh Vệ Ti, để liên lạc với người nhà của cậu..."
Một lần nữa Dư Hoài Cẩn hỏi ra một câu rất hợp lý.
Thiếu niên im lặng, gắng gượng kìm nén lại cơn giận ở trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói: "Tôi tên là... Lý Diệc Hàn, còn có vấn đề gì nữa không? "
"Không còn."
Dư Hoài Cẩn nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi lắc đầu một cái.
Lý Diệc Hàn nghi ngờ nhìn chằm chằm Dư Hoài Cẩn một hồi lâu, sau đó cậu ta thử giơ tay lên, lưỡi dao để ở trên cổ rất lâu, thấy Dư Hoài Cẩn không nói gì, lúc này cậu ta mới từ từ nhắm mắt lại, một lần nữa…Hồi tưởng cuộc đời mình.
"Cậu ta tự sát."
Đột nhiên, Lý Diệc Hàn cảm thấy có một luồng ánh sáng chói mắt, cậu ta từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Dư Hoài Cẩn đã lấy điện thoại ra từ lúc nào, mở đèn flash lên, đang đứng đối diện mình và đang quay hình.
Thậm chí anh còn giải thích nó một cách cẩn thận.
Cảm nhận được ánh mắt của Lý Diệc Hàn, Dư Hoài Cẩn do dự giải thích: "Ừm, dù sao thì tôi cũng phải để lại một số bằng chứng."
"Anh là ma quỷ sao??"
"Có thôi đi chưa!!"
"Hả??"
"Không phải anh để cho tôi chết sao... Hít... Không phải là anh để cho tôi chết sao? "
"Anh đang làm gì vậy?"
"Hít..."
"Trời ạ, trời ạ!"
"Hít...Tạo nghiệp a! "
Mỗi lần Lý Diệc Hàn gào lên một câu, miệng vết thương lại bị rách, kích thích cảm xúc đau đớn, lại mắng, lại bị rách, rồi lại mắng, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Thật khó để tưởng tượng một người trước khi chết phải hạ quyết tâm lớn cỡ nào.
Mà Lý Diệc Hàn đã có thể vượt qua được nỗi sợ hãi trong nội tâm này mấy lần, có thể nói là tinh thần cực kỳ cứng rắn.
Nhưng sau khi trải qua quá nhiều lần...
Khi Lý Diệc Hàn giơ lưỡi dao trong tay lên lần nữa, cậu ta phát hiện ra mình đã không còn quyết tâm nào nữa, cậu ta để lưỡi dao xuống.
Suy sụp tinh thần ném lưỡi dao xuống đất, cũng không quan tâm đến vết máu ở trên mặt đất, cậu ta nằm gục xuống ghế sô pha và lại đụng đến vết thương, Lý Diệc Hàn thở hổn hển, đâm chiêu nhìn Dư Hoài Cẩn: "Tôi không biết một người điên như anh đang nghĩ gì, nhưng nếu anh muốn tôi chết thì có lẽ tôi sẽ chết trong khoảng nửa giờ nữa do mất máu quá nhiều."
"Nếu anh không muốn tôi chết thì ngay lập tức mang thuốc cầm máu và băng gạc đến cho tôi."
Cứ như vậy cậu ta nhìn thẳng vào Dư Hoài Cẩn, chờ đợi câu trả lời cuối cùng.
Dư Hoài Cẩn có chút tò mò quan sát cậu ta: "Thật ra, điều tôi tò mò hơn là, tại sao cậu không giết tôi?" "
"Là một sát thủ hàng đầu thế giới trong tương lai, tôi có đạo đức nghề nghiệp của riêng mình."
"Lấy tiền của người thì phải thay người loại bỏ tai họa"
"Giết người là công việc của tôi, không phải sở thích của tôi."
"Tôi không có nhận tiền thưởng từ người thuê tôi, thế nên tôi không thể giết anh."
Giờ phút này, vẻ mặt của Lý Diệc Hàn vô cùng nghiêm túc, không hề có ý định đùa giỡn, trong ánh mắt tràn đầy sự nghiêm túc.
Dư Hoài Cẩn trầm ngâm: "Bây giờ tôi thật sự tin rằng cậu là một sát thủ."
"Nhưng là một sát thủ còn chưa thức tỉnh, vậy thì làm sao có thể có người ra thuê cậu được?"
"Có phải vì nghèo không?"
Dư Hoài Cẩn hứng thú hỏi.
"Tôi nghĩ trước khi đặt câu hỏi, thì anh nên đưa thuốc cầm máu cho tôi trước, nếu không tôi sợ là tôi sẽ không thể trả lời anh nhiều được."
Lý Diệc Hàn liếc nhìn vết thương trên ngực bất lực nói.
"Không vội, nếu như tâm trạng của cậu không kích động nữa, thì có thể kéo dài được ba mươi hai phút."
Dư Hoài Cẩn tùy tiện đánh giá một chút.
Rốt cuộc đây là loại quái vật gì, Lý Diệc Hàn luôn cảm thấy anh còn giống một sát thủ hơn so với mình.
"Nửa tháng nữa là tôi thành niên rồi."
"Là có thể bắt đầu nghi thức thức tỉnh."
"Cho nên, tôi đã nói dối về tuổi tác của mình và nhận nhiệm vụ, chỉ có điều tôi lại không ngờ rằng khoảng cách giữa người thức tỉnh và người chưa thức tỉnh lại lớn như vậy."
"Cho dù người đó chỉ thức tỉnh một cái muỗng đi chăng nữa."
Khi nói lời này ra, vẻ mặt của Lý Diệc Hàn có hơi chút bất lực.
Mặc dù vật thức tỉnh của người đó vô dụng, thế nhưng tốc độ phản ứng và sức mạnh so với cậu ta thì mạnh hơn nhiều.
Có thể trốn thoát ra được đây thì cậu ta cũng có thể coi là đã tương đối nhanh nhạy rồi.
"Vậy thì... Bây giờ anh có thể cho tôi thuốc chưa? "
Lý Diệc Hàn lại hỏi.
Lúc này, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy được một đội Cảnh Vệ Ti đang đi tuần tra thêm lần nữa.
Lý Diệc Hàn vô thức ngả người ra phía sau, vết thương lại rách thêm lần nữa, nhưng lần này cậu ta ngậm chặt miệng, không để cho bản thân mình phát ra âm thanh.
Mồ hôi lạnh trên trán của cậu ta cứ liên tục nhỏ xuống.
"Đừng sợ, tôi có người ở Cảnh Vệ Ti."
Trái lại Dư Hoài Cẩn nói rất lạc quan.
Lý Diệc Hàn sững sờ một lát: "Trong nhà anh có người làm ở Cảnh Vệ Ti?"
"Không phải."
"Cha tôi đi mua dâm, mới vừa bị tôi tố cáo nên bị đưa vào đó."
"Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ sẽ bị giam ở Cảnh Vệ Ti."
Dư Hoài Cẩn lắc đầu, lời anh nói ra đều không khoa trương, kết hợp với khuôn mặt vô hại của anh, trong nhất thời Lý Diệc Hàn không biết nên nói gì.
Người ở trước mặt mình đây, rõ ràng là cũng xấp xỉ với tuổi của mình, khuôn mặt thì lộ ra vẻ non nớt, thân hình thì gầy gò, nhưng chẳng biết tại sao, bản thân mình lại sinh ra ảo giác.
Người ngồi ở phía đối diện với cậu ta chính là một ác quỷ, đang ẩn nấp trong bóng tối, lưỡi kiếm có thể đâm ra bất cứ lúc nào và kéo mọi người xuống vực thẳm vô tận.
"Thoa thuốc trước đi."
Không biết Dư Hoài Cẩn đang nghĩ gì, nhưng một lúc sau, đột nhiên anh lên tiếng, rồi cầm lấy thuốc ném lên người của Lý Diệc Hàn.
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra người ở trước mặt thật sự không định hại chết mình.
Lý Diệc Hàn lấy ra một lọ thuốc được đặc chế, cẩn thận đổ nó lên miệng vết thương, cơn đau dữ dội quét qua dây thần kinh, toàn thân đều hơi co giật, nhưng cậu ta vẫn nghiến chặt răng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Thật ra, tôi thứ mà tôi cho cậu là nước ớt."
Bỗng nhiên Dư Hoài Cẩn lên tiếng.
"Anh... Á!!! "
"Mẹ kiếp!"
Lý Diệc Hàn hung tợn liếc nhìn Dư Hoài Cẩn, giống như muốn nói gì đó, nhưng sau khi mở miệng ra thì không thể kiềm chế nổi, mà gầm lên đau đớn.
Dư Hoài Cẩn nhún nhún vai: "Đùa chút thôi, đau thì phải hét lên, cứ kìm nén lại rất khó chịu."
"Sau khi quấn băng xong, nhớ dọn dẹp phòng cho tôi."
"Lúc đi thì ở cửa có rác, đem đi đổ giúp tôi luôn."