chapter 3 Thầy ơi nhạc cụ hỏng rồi ===
Đứng trước dụng cụ, Dư Hoài Cẩn hít sâu một hơi.
Dụng cụ trên bàn có hình bàn tay, ở giữa có một chỗ lõm xuống.
Anh đặt tay lên, lòng bàn tay đột nhiên cảm thấy đau đớn, sau đó một giọt máu bị dụng cụ hấp thu.
Ngay sau đó, một nguồn năng lượng thông qua chỗ lõm truyền vào cơ thể Dư Hoài Cẩn. Trong nháy mắt, tốc độ tuần hoàn máu trong người anh tăng nhanh, cơ thể hơi khô nóng, một luồng năng lượng mạnh mẽ không ngừng chạy khắp các tế bào.
Dụng cụ bắt đầu rung lắc dữ dội!
Trên các đồng hồ đo, một chữ “cửu” cực lớn màu vàng hiện rõ.
Mắt thấy chữ “cửu” càng lúc càng lớn, thầy giáo bên cạnh trợn to mắt!
Thiên tài!
Thiên tài cửu văn!
Tại thành phố này chưa bao giờ xuất hiện trứng cửu văn.
Không ngờ...
Hôm nay lại được may mắn chứng kiến!
Nhưng vào lúc này...
"Thầy ơi, dụng cụ hư rồi."
Dư Hoài Cẩn nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt rồi quay sang nhìn thầy giáo chịu trách nhiệm kiểm tra, nghiêm túc nói.
"Hả?"
"Không hư mà?"
Thầy giáo ngơ ngác, không kịp phản ứng.
Dư Hoài Cẩn nhanh tay đấm một quyền vào màn hình.
Màn hình... vỡ nát.
Tất nhiên, cái giá phải trả là bàn tay Dư Hoài Cẩn bị mảnh thủy tinh vỡ cứa chảy máu.
Dư Hoài Cẩn cố đèn nén cảm giác nóng bức trong cơ thể, quay sang nói với thầy giáo: "Bây giờ hư rồi."
Thầy giáo cuối cùng cũng hiểu ra, vô thức gật nhẹ đầu: "Em nói... đúng."
...
"Dụng cụ của phòng này cần sửa chữa."
"Các em đến hai hàng khác đi."
Thầy giáo vội vàng mở cửa ra, nói với học sinh đang xếp hàng bên ngoài một câu rồi nghiêm mặt nhìn Dư Hoài Cẩn: "Phá hoại đồ dùng chung, đi theo tôi!"
Dứt lời, sau lưng ông ta hiện ra một con chim xanh*, trên trán nó có khảm ba viên bảo thạch màu xanh lục.
* Chim xanh (thanh điểu): loài chim linh thiêng mang thức ăn và truyền tin cho Tây Vương Mẫu trong thần thoại, tượng trưng cho hạnh phúc, theo đuổi ước mơ và hy vọng
Ngay sau đó, ông ta túm lấy Dư Hoài Cẩn, bay đi.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu than vang lên khắp nơi. Học sinh xếp hàng phía sau cực kỳ oán giận Dư Hoài Cẩn.
Trong mắt Dư Hoài Cẩn, từng làn sương đen bay ra từ đỉnh đầu của bọn họ, rồi tập trung lại bay tới mình, cuối cùng bay vào trong bức tranh trong đầu anh.
Mà phần rìa xám xịt của bức tranh đột nhiên sáng rực.
Một cây gậy sắt.
Chín đường hoa văn màu vàng quấn quanh nó trông như rồng vàng.
Bức tranh này đã hơn mười năm không có động tĩnh gì, giờ phút này...
Cuối cùng cũng xuất hiện chuyện lạ thường.
...
Phòng hiệu trưởng.
Lúc này, bầu không khí trong phòng hơi căng thẳng. Thầy giáo phụ trách kiểm tra báo cáo lại mọi chuyện rồi xoay người rời đi.
Còn hiệu trưởng thì nghiêm túc quan sát Dư Hoài Cẩn, ánh mắt lộ ra chút kích động.
Hít sâu một hơi.
"Dư Hoài Cẩn, nửa năm trước nhập học."
"Mười tám tuổi."
"Đến từ Tội Thành. Vừa mới lấy được một suất duy nhất hàng năm, rời khỏi Tội Thành."
"Hồ sơ không sai chứ?"
Ánh mắt của hiệu trưởng từ đầu đến cuối đều dán chặt vào hai mắt Dư Hoài Cẩn, cố gắng nhìn ra điều gì đó trên người anh.
Nhưng đáng tiếc.
Dư Hoài Cẩn vẫn luôn...ngẩn người.
Một lúc lâu sau khi hiệu trưởng nói xong, anh mới phản ứng lại: "Hả?"
"Ừm."
Chậm chạp đáp một tiếng, Dư Hoài Cẩn lại chìm vào thế giới riêng của mình.
Hiệu trưởng nhíu chặt mày.
Tội Thành...
Từ trước tới nay, đối với Nhân tộc, Tội Thành không phải thứ tốt đẹp.
Tội ác, hắc ám, mất hết nhân tính...
Dường như tất cả từ ngữ tiêu cực trên thế gian này đều tập trung hết lên Tội Thành.
Trứng cửu văn...
Thiên kiêu chi tử, thậm chí tương lai còn có khả năng bước lên đỉnh phong.
Nếu nói thiên phú này đến từ một thiếu niên anh tài, chắc chắn là chuyện may mắn của Nhân tộc.
Nhưng Tội Thành...
Nếu dành tài nguyên bồi dưỡng ra một kẻ ác thì chính là tai họa.
Vì vậy hiệu trưởng nhất định phải nhìn ra thứ gì đó trên người Dư Hoài Cẩn, nhưng ông ta lại không thể phát hiện được gì.
Không ngờ Dư Hoài Cẩn lúc này cũng đang rơi vào trạng thái mờ mịt.
Vào giây phút thức tỉnh, bức tranh ngủ yên trong đầu mười tám năm cuối cùng cũng mở ra. Hơn nữa, trong lúc các học sinh phàn nàn, dường như có một nguồn năng lượng đặc biệt ùa vào.
Lúc này, trong góc trong cùng của bức tranh có một cây gậy khắc hình rồng vàng tỏa ra hào quang.
"Quả nhiên như mình đã đoán trước, bức tranh sẽ mở ra lúc thức tỉnh sao?"
"Thế nhưng năng lượng đặc biệt này là gì?"
"Hoa văn trong bức tranh có ý nghĩa gì?"
Dư Hoài Cẩn rơi vào trầm tư.
Nhìn Dư Hoài Cẩn hoàn toàn không có phản ứng gì, hiệu trưởng không khỏi nghi ngờ nhân sinh.
Là cửu văn mà người này không kích động sao?
Đích thân hiệu trưởng nói chuyện, chẳng lẽ người này lại không muốn nói chuyện?
"Ờm… Dư Hoài Cẩn, tôi tò mò hỏi một câu, nếu như... Tôi nói là nếu như thôi ha ha… Nếu có một ngày em thức tỉnh sáu lần, thậm chí thức tỉnh chín lần thì em sẽ muốn làm gì?"
Mắt thấy nếu mình còn không lên tiếng thì cuộc trò chuyện hôm nay sẽ đi vào ngõ cụt, hiệu trưởng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi bóng hỏi gió.
"Vì nhân dân phục vụ."
Dư Hoài Cẩn vẫn đang quan sát khung cảnh trong bức tranh, thuận miệng đáp.
Hiệu trưởng hoàn toàn bị sốc.
Đây là giác ngộ gì?
Thật sự là lời mà người đến từ Tội Thành nói ra sao?
Nghe đi!
Vì nhân dân phục vụ, tốt biết bao!
"Vậy trước đây em từng làm những gì vì lý tưởng này?"
Hiệu trưởng dò hỏi thêm.
Sau nhiều lần hỏi tới hỏi lui, Dư Hoài Cẩn cuối cùng cũng thoát khỏi tâm trạng rối loạn, hồi thần lại, trầm ngâm hai giây rồi đáp: "Cha em hôm qua đi mua dâm, em đích thân tố cáo ông ta có được tính không?"
...
Hiệu trưởng lại bối rối một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!