Sở Bắc khẽ lắc đầu, không nghe ra được cảm xúc gì.
Ba nghìn sáu trăm người!
Không nhiều cũng không ít!
Nhưng La Vạn Sơn vẫn chưa về.
“Đây, đây…”
Không biết tại sao La Vạn Thủy bỗng có linh cảm không ổn.
Không thể nói rõ nhưng lại khiến người ta lo sợ.
“Cậu Sở, họ La xin cầu kiến”.
Cũng đúng lúc này, giọng La Vạn Sơn vang lên từ ngoài cửa.
Mọi người đều đồng loạt nhìn sang.
Khi nhìn thấy Mạc Thư Vân ở phía sau La Vạn Sơn, ai nấy cũng đều mừng rỡ không thôi.
Tốt quá rồi, gia chủ đã mời được ông Mạc đến.
Cuối cùng nhà họ La cũng được cứu.
Thế nhưng La Vạn Sơn lại không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt vui mừng của mọi người, chỉ nhỏ giọng xin vào gặp.
Thế nhưng, một giây, hai giây, ba giây…
Nửa phút trôi qua, Sở Bắc vẫn không nói gì.
Thanh Vũ ở bên cạnh cũng như thế.
Không động đậy, cũng không nói gì.
Sắc mặt La Vạn Sơn càng trở nên khó coi, tư thế đang cúi người, ông ta càng cúi xuống sâu hơn.
“La Vạn Sơn xin gặp cậu Sở”.
Chỉ là giọng của ông ta đã bắt đầu hơi run lên.
Ông ta đã đến muộn, hậu quả lại rất nghiêm trọng.
Vừa dứt lời, cả sảnh lớn lại rơi vào im lặng.
Mọi người cúi đầu hoàn toàn không dám nhìn Sở Bắc.
La Vạn Sơn cắn răng, ngược lại Mạc Thư Vân lên tiếng.
“Cậu Sở, tôi…”
“Đủ rồi!”
Nhưng vẫn chưa nói hết đã bị Mạc Thư Vân ngắt lời.