Nếu muộn một giây, nhà họ La chắc chắn khó tránh được việc phải chết.
La Vạn Sơn vừa đi thì Sở Bắc tựa vào ghế chợp mắt.
Dáng vẻ như việc không liên quan gì đến mình.
Nhưng người của gia tộc họ La bên dưới thì lại như ngồi trên đống lửa.
Không khí lại lần nữa trở nên kỳ quái.
…
Biệt thự ở núi Kỳ Hoàng!
Quản gia Chung rảnh rỗi không có việc gì làm, vẫn dọn dẹp lá rụng.
Dưới cái chòi ở sân, Mạc Thư Vân ngồi bệt dưới đất.
Đối diện ông ta là một ông lão gần 60 tuổi.
Mặc trên mình bộ đồ Trung Sơn, giản dị gọn gàng.
Gương mặt chữ Quốc, lông mày chữ Bát.
Có thể ngồi đối diện với Mạc Thư Vân thì thân phận đương nhiên không thấp.
Trên bàn cờ giữa hai người, quân trắng và đen xen vào nhau, không ai trên cơ ai.
“Ha ha, lão Mạc, mấy hôm không gặp mà khả năng chơi cờ của anh càng ghê gớm hơn rồi, không phải lén lút luyện đấy chứ?”.
Ông lão cười ha hả, đặt một quân cờ, một con rắn dài bỗng chốc sống dậy.
“Chỉ là kẻ thua cuộc dưới tay tôi, đối phó với Vương Càn anh thì sao phải như vậy?”.
Mạc Thư Vân hơi nhếch đuôi mắt, đặt quân trắng xuống, ngay lập tức thành thế trảm long.
“Ha ha, nước cờ hay!”.
Vương Càn khen ngợi, nhưng bàn tay đặt cờ lại không hề dừng lại.
Tiếp đó có vẻ nhớ ra cái gì.
“Nghe quản gia Chung nói La Vạn Sơn có vẻ đã tới đây”.
“Đúng vậy, gặp chút rắc rối, nhờ tôi giải quyết thôi”.
Mạc Thư Vân khẽ gật đầu, không hề dao động.
Nhưng Vương Càn nghe vào thì không kiềm được cau mày.
“Ồ? Dù gì nhà họ La cũng là gia tộc hạng hai, rắc rối gì mà phải xin anh?”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!