“Ai mà mới sáng sớm không lo ngủ lại dám phá hỏng giấc mơ đẹp của tôi vậy?”
“Đúng thế, mới có mấy giờ chứ, có để cho người ta ngủ khong đây?”
“Hửm? Tên nhóc này là ai thế? Quản gia chết ở xó nào rồi, không mau đuổi cậu ta ra ngoài?”
“Ha ha, người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng khá đến, rất hợp với khẩu vị của tôi”.
Thoáng chốc ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Sở Bắc và Thanh Vũ.
Trong đó còn chứa ý tứ bất thiện.
Nhất là người thanh niên đó, cũng khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, nhỏ hơn La Huy một chút.
Lúc này mắt cũng sắp trợn trừng lên luôn.
Dĩ nhiên nói chính xác hơn thì hắn đang nhìn Thanh Vũ.
“Hê hê, đã lâu không nhìn thấy cực phẩm như vậy rồi, này thằng mù, đây là em gái hay vợ anh thế?”
Ánh mắt thanh niên liếc tới liếc lui trên người Thanh Vũ, khi nhìn sang Sở Bắc lại có vẻ khá kiêu ngạo.
“Thôi vậy, cho dù là ai anh cũng có thể cút đi rồi”.
“Để người phụ nữ này ở lại, tôi không truy cứu tội lỗi của anh”.
Thanh niên coi thường xua tay, giọng điệu khi nói chuyện như thể Thanh Vũ đã là người của hắn vậy.
“Ha ha, cậu hai đúng là có diễm phúc, chúc mừng!”
“Còn không phải sao, người đẹp cực phẩm như vậy cũng chỉ có cậu hai mới xứng thôi”.
“Còn tên mù kia quả thật như hoa cắm phân trâu vậy”.
Phía sau có không ít người lên tiếng chúc mừng, tâng bốc nịnh bợ.
Cậu hai nhà họ La tên là La Hoàng, con trai độc nhất của ông hai nhà họ La.
Trong thế hệ trước, ông hai La Vạn Thủy không đấu lại La Vạn Sơn nên làm mất vị trí gia chủ.
Còn đến đời này, vì La Hoàng không được yêu mến vì bản tính ngỗ nghịch và ăn chơi của mình.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
La Huy trở thành kẻ câm, tương lai sao có thể nắm quyền nhà họ La được?