Nghe Chu Lệ nói vậy, Chu Cầm lập tức có vẻ không tình nguyện.
Thật lòng mà nói, sau khi biết chiếc xe này có giá hơn hai triệu, Chu Cầm không hề muốn Lạc Tuyết cho Dương Ân mượn xe.
Dù gì giá trị của chiếc xe này cũng quá lớn, nhỡ cho Dương Ân mượn rồi cậu ta gây ra chuyện gì đó thì phiền to.
Hơn nữa, xe này còn mới mua, bà ta còn chưa được ngồi thử mà đã cho Dương Ân mượn rồi, sao bà ta thấy thoải mái cho được?
Nhưng nếu bà ta không đồng ý cho mượn thì với tính cách của Chu Lệ, chắc chắn Chu Lệ sẽ lại nói này nói nọ.
Nghĩ vậy, Chu Cầm thoáng do dự rồi nhìn sang Lạc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, con xem…”
Song, không chờ Chu Cầm nói hết câu, Lạc Tuyết đã lắc đầu rồi cắt ngang lời bà ta.
“Mẹ không cần nói nữa đâu, đây là xe Sở Bắc mua nên con không có quyền gì hết, và con cũng không muốn cho Dương Ân mượn”.
Nghe thấy thế, Chu Cầm không hề nổi giận, trái lại còn đang mừng thầm.
Vì bà ta sĩ diện không dám từ chối Chu Lệ, nhưng đây là xe của Lạc Tuyết nên chuyện sẽ khác.
Chiếc xe này là của Lạc Tuyết, dù cô có từ chối thì Chu Lệ cũng không nói gì được.
Còn bà ta cũng đã thuyết phục Lạc Tuyết trước mặt tất cả mọi người rồi, Chu Lệ muốn kiếm chuyện cũng không được nữa.
Nghĩ tới đây, bà ta ngoái lại nhìn Chu Lệ rồi xua tay, nói với vẻ chán nản: “Dì nó, dì cũng thấy rồi đấy, không phải tôi không muốn giúp dì, mà là Tiểu Tuyết không muốn cho mượn”.
Chu Lệ nhăn mặt, bà ta cũng đã nghe thấy câu nói của Lạc Tuyết.
Điều khiến bà ta thấy bực là không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng dì ruột của mình như vậy.
Đột nhiên, Chu Lệ chuyển hướng nhìn sang Sở Bắc, bà ta lập tức đổi sắc mặt, sau đó lặng lẽ nháy mắt ra hiệu cho Dương Ân.
Dương Ân nhận được tín hiệu nên cũng nhìn sang Sở Bắc ngay, sau đó nở một nụ cười vô cùng giả tạo.
“Ờ… Sở Bắc, em là em họ của chị Tiểu Tuyết thì cũng là em của anh. Em thích chiếc xe này lắm, anh cho em mượn mấy hôm nhé! Em có bằng lái rồi, em chỉ mượn vài ba hôm thôi nên sẽ không có chuyện gì đâu”.
Dứt lời, cậu ta nhìn Sở Bắc với vẻ chờ mong, hi vọng sẽ nhận được cái gật đầu của Sở Bắc.
Tuy nhiên, điều khiến cậu ta thất vọng là mình vừa nói xong thì Sở Bắc đã lắc đầu ngay.