“Mau kể mẹ nghe, Sở Bắc đã bắt nạt con thế nào?”
Dương Ân căm phẫn nói: “Con đang ăn cơm với mấy thằng bạn, đến lúc thanh toán, con mới biết là thiếu tiền nên gọi cho Sở Bắc, nhờ anh ta đến trả giúp”.
Chu Lệ cau ông rồi hỏi: “Thế nó có đến không?”
Dương Ân gật đầu.
“Anh ta có đến, nhưng khi nghe thấy con nhờ thanh toán hộ thì chẳng những từ chối, mà còn lạnh lùng nói ra những lời rất khó nghe”.
Nói đến đây, cậu ta ngước lên nhìn Chu Lệ rồi chợt nổi giận.
Cậu ta nghiến răng nói: “Mẹ, mẹ có biết không! Anh ta vừa mắng con bằng những lời lẽ cay nghiệt, vừa mắng mẹ là mụ già chanh chua, chẳng còn coi ai ra gì hết”.
Cái gì?
Nghe thấy thế, mặt Chu Lệ lập tức sa sầm lại.
“Láo quá rồi! Nói sao thì mẹ cũng là dì vợ của nó, mà nó dám nói mẹ như thế à? Đúng là cái thứ mất dạy!”
Chu Lệ tức giận chửi bới, sau đó ngẩng lên nhìn Chu Cầm với vẻ nóng nảy.
“Chị, chị xem thằng con rể quý hoá của chị đi, em không thể hiểu ngày xưa chị nghĩ gì mà lại gả Lạc Tuyết cho cho cái loại người như nó nữa!”
Nghe thấy thế, Chu Cầm nhíu chặt hàng lông ông lại.
Sở Bắc là con rể của bà ta, dù bà ta luôn chẳng ưa gì anh, nhưng tính cách của anh thế nào thì bà ta hiểu rất rõ.
Trong ấn tượng của bà ta, Sở Bắc là một người rất biết trước biết sau, anh không bao giờ tuỳ tiện mắng chửi ai.
Bà ta không tin lời của Dương Ân lắm, nhưng lại không thể giải thích với em gái mình được.
Bà ta biết mình mà lên tiếng thì khéo Chu Lệ còn làm lớn chuyện hơn nữa.
Nghĩ vậy, bà ta chần chừ một chút rồi hít sâu một hơi, nói: “Dì nó, dì đứng có cuống lên thế, chờ Sở Bắc về rồi chúng ta cùng đối chất. Nếu đúng là nó làm chuyện quá đáng thì tôi sẽ phân xử giúp dì”.
“Đối chất?”
Nghe thấy thế, Chu Lệ gào lên.
“Còn đối chất gì nữa? Chị xem con rể chị đã làm gì con trai em đi! Chị, sự thật rành rành ra thế này rồi mà chị vẫn định thiên vị nó hay sao?”
Nghe Chu Lệ nói vậy, Chu Cầm nhăn mặt.
Bà ta hít sâu một hơi, sau đó nghiêm mặt nhìn Dương Ân rồi hỏi: “Sở Bắc đánh cháu bị thương đây à?”
Dương Ân lắc đầu rồi thoáng có vẻ mất tự nhiên.