Đúng lúc này, người đàn ông chợt đi về phía Chu Bân rồi nhìn từ trên cao xuống: “Biết lỗi của mình chưa?”
Chu Bân gật đầu như gà mổ thóc, không còn màng đến sĩ diện nữa mà nói: “Tôi biết lỗi rồi, sau này tôi không bao giờ dám tái phạm nữa”.
Người đàn ông bật cười ha hả rồi nhấc chấn đá Chu Bân đang sợ hãi ngã sấp mặt.
“Biến ngay đi! Đừng quấy rầy tao với Tô Uyển, cả cô em xinh tươi kia dùng bữa”.
Lần này, đến lượt Tô Uyển và Lạc Tuyết nhăn mặt lại.
Nhưng vì nể thân phận của ông ta nên dù có thấy bất mãn đến mấy, Tô Uyển cũng cố nhịn, không dám tỏ thái độ.
Song, Lạc Tuyết thì không, cô lạnh lùng nhìn người đàn ông ấy rồi nói: “Chúng tôi không đồng ý ngồi ăn với ông”.
“Thế à?”
Người đàn ông liếc nhìn Lạc Tuyết từ đầu xuống chân một lượt rồi khinh khỉnh nói: “Cô em không có quyền quyết định đâu, anh đây thích là được, hiểu chưa!”
Lạc Tuyết sầm mặt rồi tức giận nói: “Ông dựa vào đâu chứ?”
Dựa vào đâu ư?
Người đàn ông bật cười đắc ý: “Dựa vào anh đây là giám đốc của tập đoàn Bắc Dã, cô em đã nghe đến tên của tập đoàn bọn anh bao giờ chưa? Chỉ cần bọn anh giậm chân một cái là cả Tân Hải đều run sợ ngay”.
Lạc Tuyết sa sầm mặt, không nói gì nữa.
Đương nhiên cô biết tập đoàn Bắc Dã, cô còn biết điều ông ta nói là sự thật.
Nhưng trông cái vẻ huênh hoang của ông ta, cô cảm thấy cực kỳ bực mình.
“Giám đốc của tập đoàn Bắc Dã thì oai lắm à?”
Đúng lúc này, Sở Bắc im lặng suốt từ nãy đến giờ chợt lên tiếng.
Sau khi nghe thấy anh nói vậy, người đàn ông không còn vẻ đắc ý nữa, mà sầm mặt nhìn về phía anh.
“Mày là thằng nào? Ai cho mày lên tiếng ở đây hả?”
Ông ta nổi giận nói.
Ngô Bình cười lạnh đáp: “Ông ăn nói mất lịch sự với vợ tôi, mà tôi không có quyền lên tiếng à?”
Người đàn ông ngẩn ra rồi nhìn Lạc Tuyết với vẻ sáng tỏ.
Thì ra thằng mù này là chồng của bạn Tô Uyển.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!