Cô định ngăn cả mẹ mình, nhưng đã chậm mất một bước.
“Ừ, đầy phòng!”
Chu Cầm đắc ý hất hàm rồi nói.
Lạc Tuyết giơ tay đỡ trán, thầm nghĩ thế là xong!
Quả nhiên, Chu Lệ lập tức bộc lộ ý đồ ngay.
“Nếu còn nhiều phòng trống thì em với Dương Ân ở lại đây nhé!”
“Thuê khách sạn cũng tốn tiền, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đấy”.
Dương Ân cũng hùa theo: “Đúng đấy bác, ở đâu mà chẳng như nhau, mẹ con cháu đã đến đây rồi thì ở đây luôn nhé!”
Không chờ Chu Cầm đồng ý, hai mẹ con họ đã hào hứng đi chọn phòng.
“Ơ, khoan…”
Chu Cầm đần mặt ra.
Ba ta chỉ định khoe khoang một chút thôi, chứ không định cho hai mẹ con Dương Ân ở lại đây.
Sơ suất thế nào để họ nắm thóp rồi?
Chu Cầm tức anh ách mà không biết phải làm sao.
“Mẹ, nếu vậy rồi thì kệ cho mẹ con dì ấy ở đi, có mấy hôm thôi mà!”
Đúng lúc Chu Cầm đang thấy khó xử thì Lạc Tuyết đã đứng ra hoà giải.
Thật lòng mà nói, Lạc Tuyết cũng muốn để hai mẹ con nhà kia ở đây.
Nhưng mẹ cô đã nói vậy rồi thì sao đuổi người ta đi được nữa.
“Ôi chà, cháu gái dì hiểu chuyện quá!”
Chu Lệ mỉm cười đắc ý, hoàn toàn phớt lờ Sở Bắc.
“Sao thế chị, hay chị tiếc với mẹ con em?”
Chu Cầm thần người ra rồi vội xua tay: “Làm gì có, nhà thiếu gì phòng đâu, mẹ con dì thích ở lại bao lâu thì ở, mình là người một nhà mà tiếc cái nỗi gì?”
“Vâng, bác nói chí phải. Mẹ ơi, hay mình ở thêm vài ngay đi, dẫu sao về cũng có việc gì làm đâu”.
Dương Ân nghe thấy thế thì lập tức tận dụng cơ hội ngay.
“Được, nếu bác con đã nhiệt tình thế thì mình cứ ở thêm mấy ngày”.
Chu Lệ đồng ý ngay, được ăn ở miễn phí thì tội gì bà ta không ở lại thêm mấy ngày.