Thậm chí, chỉ cần Long Tam nói một câu thôi là có thể cho Sở Bắc này thăng thiên luôn rồi.
“Anh chắc chưa?”
Sở Bắc vẫn bình chân như vại, thậm chí còn chẳng thèm ngước lên nhìn.
“Anh thử hỏi Long Tam xem anh ta có dám động vào tôi không!”
“Ha ha, thằng kia, buồn cười chết mất! Thứ vô danh tiểu tốt như mày, tao thấy…”
La Lục nghe thấy thế thì bật cười ha hả.
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì đã phải ngừng lại.
Thay vào đó là tiếng bạt tai vang lên.
Chát!
La Lục ngã lăn ra đất, mặt hẳn rõ vết tay đỏ ửng.
Hả…
Thấy thế, mọi người đều ngẩn ra.
Cả Lạc Tuyết và Chu Cầm cũng vậy.
Sao tự nhiên La Lục lại bị đánh?
Hơn nữa, người ta tay còn là Long Tam.
“Anh… Long, em chửi thằng đó mà, sao anh lại đánh em?”
La Lục che má rồi cất giọng đầy tủi hờn.
Hắn thật sự không hiểu tại sao Long Tam lại làm vậy.
“Đánh mày? Tao còn muốn giết mày nữa kìa!”
Long Tam trợn trừng mắt, như thể sắp ăn tươi nuốt sống La Lục đến nơi.
La Lục sợ đến mức nuốt nước miếng, toàn thân run rẩy, không dám thở mạnh.
Đám đàn em của hắn ở phía sau cũng cúi gằm mặt xuống, sợ bị Long Tam nhắm vào.
Xong xuôi, Long Tam mới ngoảnh lại nhìn về phía Sở Bắc rồi mỉm cười.
“Cậu Sở, hoá ra là cậ cũng đến đây ăn à? Trùng hợp quá! Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi”.
Giọng nói của Long Tam chứa đầy vẻ kính nể và một chút sợ hãi.
Gã thật sự thấy sợ Sở Bắc.
Bởi anh là một nhân vật có thể hô mưa gọi gió.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!