“Thằng chó, mày cứ chờ đấy! Khi nào anh Long đến, mày chết là cái chắc”.
Song, Sở Bắc vẫn không quan tâm.
Trong mắt anh chợt loé lên một vẻ sâu xa.
“Bình tĩnh! Đợi Long Tam đến xem anh ta sẽ giúp ai”.
“Ha ha!”
Nghe thấy thế, La Lục cười điên cuồng.
Hắn nhìn Sở Bắc với vẻ đầy khinh bỉ và coi thường.
“Mày nghĩ mình là ai hả? Anh Long mà đến thì đương nhiên sẽ giúp tao rồi! Vẫn còn một chút thời gian, có tâm nguyện gì thì nói đi, không là hết cơ hội đấy!”
Sau câu nói đó, cả phòng bao đều im lặng.
Lạc Tuyết và Chu Cầm đang rất sợ hãi.
Một người lo cho Sở Bắc, một người sợ mình bi liên luỵ.
Còn Chu Lệ và Dương Ân thì chẳng dám thở mạnh.
Đúng lúc này, bỗng một tiếng động mạnh vang lên, cửa phòng bị đạp mở một cách thô bạo.
Long Tam mặc bộ vest màu lam đi giữa vòng vây của một đám thanh niên.
“Đứa nào to gan dám coi thường Long Tam tao và Long Hổ Môn thế hả? Ra đây cho tao xem nào!”
Long Tam cất giọng hờ hững, chất giọng rất ra dáng vương giả.
La Lục vừa nhìn thấy Long Tam một cái thì quên cả vết thương trên mặt mà khóc lóc chạy tới kể tội ngay.
“Anh Long, cuối cùng anh cũng đến rồi, là thằng này, nó vừa đánh em, vừa đòi xử lý anh”.
Thấy La Lục nước mắt nước mũi tèm lem, Long Tam cau mày, nhưng không quan tâm.
“Dám đánh người của tao, to gan đấy nhỉ!”
Long Tam nhíu mày rồi cất giọng hờ hững.
Nhưng khi nhìn thấy Sở Bắc thì gã chợt đứng hình.
Như không tìn vào mắt mình, Long Tam phải đưa tay lên dụi mắt, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm thì lập tức ngã khuỵ.
Gã giật khoé miệng rồi nuốt nước miếng, mà không nói được gì.
“Anh Long, nó đấy ạ, ăn nói ngông cuồng lắm, anh đừng tha cho nó”.
La Lục không chú ý đến sắc mặt của Long Tam nên vẫn chỉ vào Sở Bắc rồi nói không ngừng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!