Một tiếng bạt tai vang lên, mặt Chu Lệ đã hằn vệt năm đầu ngón tay đỏ chót.
Bà ta bị tát đến nỗi lăn xuống đất, suýt nữa mất cả phương hướng.
“Mày… mày dám đánh tao? Tao sẽ kiện mày ra toà!”
Chu Lệ vừa hoàn hồn lại một cái là gào lên ngay.
Bà ta lườm tên đàn em đứng sau lưng anh Lục như muốn ăn thịt gã.
“Hơ, tôi chỉ tát bà có một cái, đã chết đâu mà làm quá lên thế?”
Tên đó mỉm cười khoanh tay với vẻ thờ ơ.
“Còn thích đi kiện thì tuỳ, có biết số của toà án không, lên đây tôi cho này!”
“Mày…”
Chu Lệ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể phản bác lại.
Vì tên đó đã dùng lời nói ban nãy của bà ta để cãi lại bà ta.
Đúng là gậy ông đâp lưng ông!
Thấy thế, Lạc Tuyết và Chu Cầm không tỏ thái độ gì, nhưng vẫn không khỏi cảm thán một câu.
Quả nhiên, người xấu sẽ bị kẻ xấu hơn trừng trị!
“Bà mau cút ngay, không thì tôi xử bà luôn một thể đấy!”
Anh Lục đã mất hết kiên nhẫn, vừa nói vừa giáng thêm một cái tát nữa lên mặt Chu Lệ.
Chát!
Mặt bà ta lại hằn thêm một dấu tay nữa.
Cái tát này còn mạnh hơn của tên lúc trước.
Nó làm Chu Lệ ngã sấp ngã ngửa luôn.
“Thằng kia, mày trêu bạn gái tao xong định chuồn à? Hôm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ”.
Anh Lục vừa nói dứt câu, đám đàn em đã xông lên rồi tóm cổ Dương Ân đang run rẩy lôi ra.
“Giờ mày tự chọn đi, tay trái hay tay phải?”
Tên đàn em đè Dương Ân xuống bàn, sau đó lôi một con dao ra dí vào mặt cậu ta.
Lúc này, mặt Dương Ân tái nhợt, thậm chí cậu ta còn suýt tè ra quần.
“Anh ơi, tôi thật sự không cố ý mà, tôi xin lỗi anh, tôi dập đầu lạy anh, xin anh tha cho tôi lần này”.
Dương Ân đang vô cùng hoảng loạn, gần như bật khóc van nài.
Chân anh ra còn run bần bật.
“Sở Bắc, hay… anh giúp cậu ấy đi…”
Thấy anh Lục định làm thật, Lạc Tuyết nhất thời thấy thương xót Dương Ân.
Dù đúng là cậu em này của cô rất đáng ghét, nhưng dẫu sao họ cũng là chị em họ, nếu cậu ta gặp chuyện gì ở đây thì cô cũng khó ăn nói.
Dù Chu Cầm không nói gì, song cũng đang rất căng thẳng.