“Hai mẹ con cứ ăn đi…”
Chu Cầm nói dứt câu rồi sầm mặt xuống.
Loáng cái, đồ ăn đã bị hai mẹ họ đánh chén sạch sẽ rồi, bà ta còn gì mà ăn nữa đâu.
Lúc này, bà ta đang thấy hối hận, không dưng đi mời hai mẹ con nhà này đi ăn làm gì chứ?
Đúng là tự làm khó mình.
Lạc Tuyết càng thấy chán nản hơn, vốn cô còn thấy hơi đói, nhưng khi trông thấy cảnh ăn uống của hai mẹ con nhà này thì khẩu vị đã bay hết sạch.
Sở Bắc cũng cùng suy nghĩ.
Một là vì anh không quan tâm, hai là chỉ cần họ không quá đáng thì anh sẽ bỏ qua hết.
Khi thấy nhà Lạc Tuyết vẫn ngồi yên, hai mẹ con Chu Lệ cũng mặc kệ.
Họ vẫn tiếp tục ăn như gió cuốn mây bay.
Nhất là những món đắt tiền, thậm chí họ còn muốn bê cả bát cả đĩa lên để uống cho cạn nước xuýt.
Nếu không vì nhà Sở Bắc đang ở đây, Lạc Tuyết tin chắc hai mẹ con họ sẽ liếm sạch cả bát đĩa luôn.
“Ợ, no quá…”
Sau nửa tiếng càn quét, hai mẹ con Dương Ân đã ăn sạch thức ăn trên bàn.
Dương Ân ợ một cái rồi hài lòng xoa bụng.
“Ừm, mấy món này ăn cũng tạm thôi, tôm hùm còn hơi nhạt đấy”.
Chu Lệ vừa xỉa răng vừa nói.
Mặt bà ta tỏ vẻ chưa hài lòng, giọng nói cũng có vẻ tiếc nuối.
“Đúng đấy mẹ, gan ngỗng gì mà ăn như gan gà ý, chẳng ra sao cả!”
Dương Ân xua tay rồi tỏ vẻ chê bôi.
Thấy thế, Chu Cầm như muốn phát điên.
Mặt bà ta hằm hằm giận dữ.
Cả bữa ăn này bét cũng phải bảy, tám mươi nghìn đấy chứ ít à.
“Nếu ăn xong rồi thì chúng ta về thôi!”
Mà nào chỉ có vậy, hầu hết đồ ăn đều chui vào bụng hai mẹ con họ rồi còn gì.
Dẫu thế, Chu Cầm vẫn có thể nhịn được. Nhưng mẹ con Chu Lệ đã được hời rồi còn chê bôi là sao!
Sao bà ta có thể nhịn được nữa đây?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!