“Ừm, Tâm Nhi ngoan!”
Sở Bắc mỉm cười rồi tiến tới giơ tay bế con gái lên.
Song, người Tâm Nhi vừa rời khỏi ghế thì đã có một tiếng động vang lên.
Cửa thang máy lập tức đóng sầm lại.
Thang máy chao đảo, xuất hiện cảm giác mất trọng lượng.
Ngay sau đó, cả thang máy đã rơi xuống dưới với vận tốc rất nhanh.
Thanh Vũ ở bên ngoài thang máy cau mày rồi phản ứng lại ngay, song thang đã rơi được mấy mét rồi.
Nhưng, Thanh Vũ cũng không quá luống cuống.
Cô chạy ngay về phía cầu thang bộ rồi leo nhanh xuống.
“Bố ơi, mình bị sao thế ạ?”
Sự cố bất ngờ khiến Tiểu Vũ Tâm sợ hãi.
Cô bé ôm chặt lấy cổ của Sở Bắc rồi ngước đôi mắt long lanh lên hỏi.
“Không có gì đâu, con nhắm mắt vào đi, bố đưa con đi chơi!”
“Vâng ạ, Tâm Nhi rất ngoan nên sẽ nghe lời bố”.
Tiểu Vũ Tâm ngoan ngoãn gật đầu rồi vùi đầu vào lòng Sở Bắc.
Sở Bắc cưng chiều xoa đầu cô bé, dù thang máy đang rơi ngày càng nhanh hơn, nhưng sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi.
Như thể, anh vẫn đang đứng trên mặt đất bằng phẳng.
Tầng một của toà nhà La Hàng!
Dương Xuyên gần như phải dùng hết sức bình sinh để chạy, khi xuống dưới tầng một thì đầu hắn ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Lưng áo cũng đã ướt sũng.
Thấy Sở Bắc không đuổi theo, hắn ta mới dừng lại rồi há miệng thở dốc.
Nhưng ngay sau đó, hình như đã có tiếng động vang lên ở cầu thang máy phía trước.
Thấy thế, Dương Xuyên ngẩn ra rồi mừng thầm.
“Ha ha, Sở Bắc ơi là Sở Bắc, dù mày có giỏi đến mấy thì cũng phải chết mà thôi!”
Hắn ta trả được mối thù trong lòng rồi.
Vì vậy, lập tức khôi phục lại dáng vẻ dương dương đắc ý.