Lạc Vinh Quang nghiến răng nhìn Sở Bắc.
“Cậu vội gì chứ! Không lẽ cả tập đoàn Lạc Thị không có nổi ba trăm nghìn chắc?”
Dứt lời, ông ta lập tức vẫy tay với Lạc Viễn Hà đứng phía sau.
“Đi chuyển ba trăm nghìn vào thẻ lương của Lạc Tuyết, không người ta lại tưởng nhà họ Lạc mình nhỏ nhen”.
Ai không biết còn tưởng Lạc Vinh Quang hào phòng lắm.
Lạc Tuyết cắn răng, cố nhịn không nói gì hết.
Sở Bắc nói đúng, càng nhịn nhục thì càng làm khổ mình.
Nhưng sau ngày hôm nay, cô và ba người này sẽ không còn dính dáng gì đến nhau nữa.
Chẳng mấy chốc, Lạc Tuyết đã nhận được tin nhắn báo tiền về máy.
Đúng ba trăm nghìn, không thừa không thiếu một xu.
“Nếu nhận được tiền rồi thì về đi! Đến đây cũng chỉ vì chút tiền này thôi mà!”
Lạc Mai nhếch miệng rồi nói với giọng u ám.
“Đi thôi!”
Lúc này, Lạc Tuyết chỉ thấy tim mình lạnh buốt, thậm chí cô không có tâm trạng để nói gì nữa.
Sở Bắc gật đầu rồi ném bản hợp đồng xuống đất.
“Nhà họ Lạc tự lo lấy thân đi!”
Đây là lời cảnh báo của Sở Bắc!
Không còn Lạc Tuyết thì Sở Bắc sẽ không nương tay với nhà họ Lạc nữa!
Dứt lời, Sở Bắc quay sang nhìn Lạc Mai.
“Cô vẫn còn một tháng nữa, cố mà hưởng thụ nốt ánh sáng đi!”
“Dùng lâu vậy rồi cùng nên trả lại cho tôi đi thôi!”
Dứt lời, anh mỉm cười một cách đầy hàm ý rồi cất bước rời đi.
Lạc Mai ngẩn ra tại chỗ nhìn Sở Bắc và Lạc Tuyết rời đi.
Mặt ả ta tái mét, trong lòng thấy vô cùng hoảng sợ.
Một tháng sau chính là ngày đính hôn của họ từ năm năm trước.
Không lẽ Sở Bắc định đòi lại đôi mắt của mình vào ngày ấy ư?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!