Lạc Tuyết theo bản năng hỏi ra.
“Có thể, đương nhiên có thể! Cô yên tâm, nhà đã chuẩn bị xong cả rồi, chắc chắn khiến cô hài lòng!”
Triệu Diệu Quang gật đầu như gà mổ thóc, chỉ hận không thể tìm kiệu tám người mà khiêng vào!
“Hay là, đi xem thử?”
Chu Cầm có chút động lòng, nhỏ giọng đề nghị.
“Mời bà đi bên này!”
Triệu Diệu Quang vội đưa tay ra mời, chỉ sợ bà ta sẽ hối hận.
Chu Cầm vui mừng trong lòng, vội vàng cất bước đi vào trong mà vẫn không quên kéo theo Lạc Tuyết!
Thấy hai mẹ con họ như vậy, Triệu Diệu Quang lại mong chờ nhìn sang Sở Bắc!
“Cậu Sở…”
“Đi thôi!”
Sở Bắc khoát tay, cất bước đi vào trong!
Nếu không phải La Toàn khinh người quá đáng thì anh cũng sẽ không làm to chuyện rồi.
Thấy vậy, tảng đá trong lòng Triệu Diệu Quang cũng bỏ xuống được rồi.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông ta mới dám lau mồ hôi trên trán.
Vừa chớp mắt, đã nhìn thấy chị Ngô vẫn đang trố mắt há mồm, lập tức nhíu mày.
“Này, cái cô kia, nói cô đó? Cô làm gì vậy? Không có chuyện gì thì đi mau đi, có vài chuyện không phải là việc mà cô xem được đâu!”
Chị Ngô lập tức định thần lại rồi giật mình, không dám nói một câu, co chân bỏ chạy!
Lần này, đến lượt chị ta căng thẳng rồi!
Lúc trước chị ta đắc tội với gia đình Sở Bắc, nhưng tên mù kia lại là nhân vật lớn mà ngay cả tổng giám đốc Liên Hoa Tuấn Viên cũng không dám đắc tội.
Xong rồi xong rồi! Cậu ta chắc sẽ không báo thù mình chứ?
Mình có nên thừa cơ bỏ trốn hay không đây?