Nói xong, Sở Bắc chậm rãi quay người, muốn rời đi!
Chu Cầm và Lạc Tuyết vẫn còn ngây ngốc tại chỗ, cả nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng lại!
Chưa kịp đợi bọn họ phản ứng thì Triệu Diệu Quang đã gấp gáp sốt ruột.
“Cậu Sở, chờ đã, xin dừng chân!”
Triệu Diệu Quang vội vàng lên trước, cúi người thật sâu, giọng điệu van xin.
Ông ta không phải kẻ ngốc, nếu để Sở Bắc đi thật, công ty của ông ta chắc chắn cũng không mở được nữa.
Mắt thấy Sở Bắc không quan tâm đến mình, Triệu Diệu Quang cắn răng.
Giày da bóng lưỡng, lại đá vào người La Toàn lần nữa.
“La Toàn, mẹ nó cút đi cho tôi, anh đã bị đuổi rồi!”
“Tôi có thể cam đoan, ở cả cái Tân Hải này, không một công ty nào dám nhận ông cả. Nửa đời sau, chuẩn bị ra đường kiếm cơm đi!”
“Còn mấy người…”
Triệu Diệu Quang bị dọa đến mức thảm hại, mặt mày nhăn nhó, giống như một con chó dữ vậy, chó dữ nhìn về phía một đám nhân viên.
“Tất cả cút hết cho tôi!”
Cả bộ phận bán hàng đều vang vọng tiếng rống gầm của Triệu Diệu Quang.
Vẻ mặt nhóm nhân viên tuyệt vọng, thấp thỏm cúi thấp đầu, không dám nói dù chỉ một câu.
Trong lòng có hối hận cũng đã muộn rồi!
Còn La Toàn, người này bị một cước đá ngã xuống đất.
Nước mắt nước mũi chảy dài, người quỳ xuống trước mặt Triệu Diệu Quang!
“Tổng giám đốc Triệu, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin ông, tha cho tôi một lần đi, cầu xin ông…”
Ông ta không dễ gì, mới leo lên được vị trí này.
Còn chưa được uy phong bao nhiêu, nếu bị đuổi đi như vậy, cả đời này coi như xong rồi!
“Cậu Sở, cầu xin cậu giúp tôi nói một câu đi! Là tôi mắt chó không biết nhìn người, là chó cậy gần nhà!”
“Tôi tôi xin lỗi cậu, dập đầu với cậu, cho tôi một cơ hội đi…”
Tuyệt vọng đến tận cùng, tên này cũng không phải tên ngốc, vừa xin lỗi vừa cầu xin với Sở Bắc!
Bịch bịch bịch!
Dập đầu xuống đất, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau!