Phương Chính Quân trừng mắt nhìn anh ta và hít một hơi dài!
"Mang cái xác xử lý đi, sau đó thông báo cho gia đình ông ta, đảm bảo phải giải quyết chuyện này một cách hoàn hảo!"
"Còn nữa, về chuyện hôm nay, kẻ nào dám nói lời nào ra ngoài, tôi sẽ xử lý kẻ đó!”
...
Khi Sở Bắc trở lại phòng bệnh, Lạc Tuyết đã thu dọn đồ đạc và hoàn thành thủ tục xuất viện.
Tình trạng của Lạc Vũ Tâm đã được cải thiện, tuy không chữa được tận gốc, nhưng có nằm viện nữa cũng không có tác dụng gì!
Hơn nữa, cô gái nhỏ muốn bố mình đưa đi học.
Cho dù Lạc Tuyết vẫn còn rất nhiều oán hận với Sở Bắc, nhưng làm sao cô có thể nhẫn tâm để con gái mình thất vọng?
Chẳng mấy chốc, gia đình ba người đã trên taxi, nhưng không đi đến nhà họ Lạc!
Thay vào đó, họ lại đến một ngôi nhà cũ, một tòa nhà với tầng dưới đổ nát.
"Bố, Tâm Nhi dắt bố nhé, chúng ta về nhà thôi!"
Trên đường đi, Tâm Nhi nắm chặt tay Sở Bắc, cứ như sợ rằng Sở Bắc sẽ biến mất vậy!
"Được, chúng ta về nhà thôi!"
Sở Bắc bật cười!
Có lẽ anh đã sớm quen với cuộc sống chinh chiến bao năm, bốn bể là nhà!
Nhưng vào lúc này, hai chữ này nói ra từ miệng con gái, khiến trong lòng Sở Bắc lại ấm áp hơn bao giờ hết!
Về nhà!
Thật là một lời ngọt ngào!
Nhìn hai cha con một trước một sau đi trước mặt, nhất là cái dáng vẻ tung tăng của Tâm Nhi.
Lạc Tuyết đột nhiên sững sờ trong chốc lát!
Bốn năm qua, cô dồn hết tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc cho con gái.
Nhưng có một số thứ cô ấy không có cách nào có thể cho con gái.
Có điều những gì Sở Bắc mang lại cho cô và con gái có thực sự là điều tốt không?
Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua và hôm nay, Lạc Tuyết cảm thấy bối rối!
...
"Bà ngoại ơi, Tâm Nhi đưa bố về rồi này!"
Trên tầng ba, ngay khi Tâm nhi mở cửa, cô bé đã hét lên sung sướng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bàn tay nắm chặt Sở Bắc không hề buông!
Giọng điệu vui mừng, như thể khoe một món đồ chơi yêu thích!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!